Trời Giấu Trời Mang Đi

Chương 3: Chọc ghẹo

Sáng chủ nhật, Hoàng Nam vừa bưng chậu nước từ phòng lão phu nhân bước ra, vừa hay lại chạm mặt Khải Ninh và Lục Ninh từ ngoài mới về.

Lão phu nhân năm nay ngoài tám mươi, khả năng đi lại và nghe nhìn đều kém cả. Việc của Beta bậy giờ là chăm lo bà ngày ba bữa, chăm vườn cây của cố phu nhân.

Đang dọn dẹp nốt rồi xuống bếp nấu ăn, bất ngờ cửa chính mở ra. Các cậu chủ đã về rồi.

Đêm qua, bọn họ đâu có về nhà. Đứng ở khoảng cách đủ xa, lại có thể nghe thấy mùi rượu nồng nàn.

...Còn có cả mùi hương rất mạnh từ Alpha.

Beta bình thường trong trường hợp này như tên điếc bị thả ra giữa chiến trường khốc liệt đầy tiếng súng nổ, nhưng Hoàng Nam thấy mình kì lạ quá.

Sao cậu lại thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi trong không khí thế này?

Hoàng Nam vừa thấy mặt hai cậu chủ, ngượng ngùng cúi sát đầu. Lí nhí:

"Dạ..Mấy cậu mới về".

Âm thanh phát ra từ cổ họng nhỏ bé rõ là êm tai vô cùng, điều này khiến cho mấy cậu thiếu gia rất thích. Lục Ninh cười nhếch mép quay sang người anh em, trong đầu hình như đang mưu tính chuyện gì đó mờ ám lắm.

Cơn buồn nôn chực trào ra ngoài, đôi chân nhỏ cuốn cuồn định chuồn đi mất dạng. Bước chưa xa mấy đã bị giọng nói đanh thép của Khải Ninh kéo lại:

"Ai cho đi mà đi. Phận làm tôi tớ trong nhà, thấy chủ mình trở về cũng không biết tự giác tháo giày, rửa chân cho chủ mình hay sao? Cứ như vậy mà bỏ đi à?"

"Có lẽ ông già của mình đối xử với người làm quá tốt, đôi khi còn thiên vị cho nên nó không biết trên dưới, tôn ti trật tự trong nhà này. Anh nghĩ rằng ngôi nhà ở đồn điền nho, nên nhường lại cho người khác biết điều sống thì tốt hơn".

Anh em bọn họ người tung kẻ hứng, từng bước dồn cậu trai ngây thơ vào đường cùng. Hoàng Nam rất sợ mình và cha bị đuổi ra khỏi nhà, vừa nghe tới đó chân lạnh ngắt, mồ hôi chảy ra ướt đầy chiếc áo đồng phục.

Rõ là quản gia có dặn dò rất kỹ, đối với hai cậu chủ song sinh sẽ có người khác phụ trách việc chăm sóc các cậu.

Thiếu niên ngây thơ không muốn bị đuổi đi, liền quýt đuôi làm theo lời bọn họ.

Nước rửa chân được lấy ra, cậu thành thục tháo giày, cởi vớ rồi ngâm chân cho từng người.

Hoàng Nam ngồi chồm hỗm trên mặt đất thành thục cuốn ống quần của Khải Ninh, đem chân của hắn để vào trong nước ấm, nhiệt độ vừa phải. Làm tương tự với Lục Ninh, vừa ngâm chân, vừa xoa bóp theo yêu cầu của bọn họ.

Mấy tên cầm thú nhìn thấy vẻ vâng lời của thiếu niên, liền cảm thấy sự kêu ngạo của mình được thỏa mãn. Từ trên nhìn xuống, mái tóc nâu che đi khuôn mặt trắng trẻo và đôi môi nhỏ xinh như nụ hoa buổi sớm mai. Trên người Beta toát ra hương thơm trà sữa ngọt ngào, hương thơm rất nhẹ nhàng thôi nhưng đủ để làm cho người ta lưu luyến.

Đôi mắt cặp song sinh có gương mặt giống nhau như tượng tạc, khiến cho cậu áp lực không thể nói thành lời.

"Chịu vác cái mặt mốc về nhà rồi đấy à? Sướиɠ quá nhỉ, đi chơi suốt cả đêm, mang cái bộ dạng bê tha đây mùi rượu về nhà tao. Rồi giờ lại có nhã hứng ngâm nước ấm rửa chân nữa à?"

Chủ tịch đã về, gương mặt già nua phủ màu tháng năm vẫn còn nét nghiêm nghị mà mắng xối xả hai cậu con trai nhà mình.

"Về nước rồi sao không chịu đi làm đi, suốt ngày đi chơi, đi nhảy vũ trường. Tiền của tao làm ra không phải để cho chúng mày phá của".

Lục Ninh, Khải Ninh vừa thấy cha mình trở về ngay lập tức đứng dậy. Vì hành động quá dứt khoát, hai xô nước bị bắn lên tung tóe. Ướt hết đồ của Hoàng Nam đang ngồi dưới đất.

"Nhóc con, hôm nay ông cho con tan làm sớm đấy. Về nhà đi, ông có chuyện nói với hai đứa trời đánh này".

Được giải vây thì mừng lắm, cậu liền ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra khỏi cửa mà không quay đầu nhìn lại. Bỏ phía sau là cái cười khinh khỉnh từ hai tên vô lại kia.