Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Yếu Ớt Thích Ăn Cơm Mềm

Quyển 1 - Chương 6

"Chuyện gì thế?" Chủ nhiệm lớp nhíu mày đứng dậy, ông ta quan tâm hỏi Alpha bị thương: “A Hàng?”

Ông ta và mẹ Beta của Triệu An Hàng là họ hàng, tính ra là anh em họ, lúc trước có thể từ trường cấp hai ở huyện nhà được điều đến trường trung học số 1 Hải Thành để dạy học cũng nhờ vào quan hệ của nhà họ Triệu nên ông ta đương nhiên rất quan tâm đến tình hình của đứa cháu trai này.

Lục Phong Trì dáng người cao ráo chân dài đã đến xem tình hình của Triệu An Hàng trước cả chủ nhiệm lớp, không thấy máu cũng không thấy tím bầm, hắn trực tiếp túm lấy cổ áo đồng phục của Triệu An Hàng rồi nhấc bổng người lên mà chẳng tốn chút sức lực nào.

"Triệu An Hàng, cậu ở đây bày trò gì thế? Giả vờ cái gì? Định giả bệnh để xin giấy nghỉ sao?" Hắn nhướng mày.

Triệu An Hàng khóc không ra nước mắt, cậu ta giải thích: "Oan uổng quá anh Lục, tôi không hề giả vờ đâu, bạn học mới định lấy trộm quần áo của anh, tôi thấy không vừa mắt nên nói cậu ta một câu, thế là cậu ta... Động tay, hức, không phải, động chân."

"Trộm quần áo của tôi?" Lục Phong Trì do dự buông cổ áo đồng phục của Triệu An Hàng ra.

Lúc đó Thủy Thước đá người bị thương khiến các bạn học khác không biết xử lý thế nào, Triệu An Hàng lập tức gào lên đòi tìm giáo viên chủ nhiệm để phân xử, thế là họ quyết định để Thủy Thước và Triệu An Hàng đến văn phòng giải quyết mâu thuẫn, bây giờ ở hành lang văn phòng vẫn còn vài học sinh đang núp xem náo nhiệt.

Anh Lục? Thủy Thước bắt được từ khóa trong lời nói của Triệu An Hàng.

Cậu mới biết được chàng trai trước mặt chính là Lục Phong Trì.

Cơ thể cao lớn vạm vỡ ở giữa thiếu niên và thanh niên, cao hơn Thủy Thước một cái đầu.

Trên người không mặc đồng phục mà là áo sơ mi trắng và quần dài đen. Áo sơ mi của hắn cởi ba cúc trên cùng để lộ yết hầu và một vùng nhỏ ngực, vạt áo chỉ nhét một bên, cũng không thấy rộng thùng thình nhưng vì bên dưới lớp vải áo trắng còn lộ ra đường nét cơ bụng khiến hắn lại càng toát lên khí chất tùy ý và mạnh mẽ.

Lục Phong Trì là con lai, tóc nâu, mày kiếm, đường nét trên khuôn mặt sắc nét, đôi mắt mang màu của biển cả mênh mông tương phản với đôi khuyên tai màu xanh lam đậm.

Đôi mắt đó chạm vào tầm mắt của Thủy Thước.

Chiếc áo khoác đồng phục trên tay Thủy Thước như nóng lên, nhiệt độ như truyền lên đến chân tóc và vành tai nhưng làn da ở chỗ này của cậu lại mỏng và trắng nên ửng lên một chút hồng phấn lại càng thêm bắt mắt.

Để cho người bị hại ngay tại chỗ biết là mình trộm quần áo, bây giờ trên tay còn cầm tang vật... Thủy Thước ngượng đến mức không nói nên lời.

Đồng phục này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu, trộm quần áo của hắn để làm gì?

Sắc mặt Lục Phong Trì trở nên không tự nhiên, hắn vỗ vai Triệu An Hàng để che giấu: "Khụ khụ, chỉ có chuyện nhỏ như vậy thôi mà cậu cũng muốn làm ầm ĩ đến văn phòng sao? Thật mất mặt."

Triệu An Hàng như người câm ăn phải hoàng liên*, có khổ cũng không nói được.

*Hoàng Liên(黄连): Vị thuốc đông y.