Đại Bá Chủ

Chương 59: Truyền thừa

Trước mặt Nguyễn Thiên, hai chữ Đại Nguyễn chói mắt quang mang chiếu khắp, lạnh lẽo ánh nhìn của hắn chạm khắc vào đó, khiến hắn cảm thấy tan thương, cơ hồ còn khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

Bất giác Nguyễn Thiên cảm thấy chói mắt mà nhắm lại, song lần nữa mở ra, tay đang dụi mắt vừa lấy xuống “Đây?” Nguyễn Thiên cả kinh, chỉ thấy trước mắt hắn cảnh tượng, biển lửa mênh mông, những tiếng ai thán thấu trời.

Chân trời một đội quân giáp vàng vây kín, những cuộc chém gϊếŧ đến máu đổ thành hải, thây chất thành sơn, sinh linh đồ thán, bách tính lầm than.

Một nam tử bề ngoài chừng 30 tuổi, một thân cẩm bào đen khoác, đứng trên tường thành ánh mắt ngấn lệ nhìn về hoả hải, từng dòng bi thương đổ, bàn tay y xiết chặt, tan thương trong năm tháng, gào lên thương xót cùng phẫn nộ.

Loé lên một cái, khung cảnh ấy như một giấc mơ vừa kết thúc, Nguyễn Thiên như một người vừa mới nằm mơ tỉnh dậy.

“Cảnh tượng ấy, thật quá chân thật!” Nguyễn Thiên tay đặt lên trán cảm khái nói.

“Vì nó đã từng xảy ra.”

“Ai?” Nguyễn Thiên cả kinh, vừa nãy hắn nghe rõ mồn một lời nói bên tai phát ra, bấy giờ quay xung quanh lại chẳng thấy gì. Nhưng hắn tin chắc giọng nói vừa rồi, tiếng cười, ánh nhìn đều cùng một thứ gì đó mà ra.

Bất giác sau lưng Nguyễn Thiên truyền đến một cơn lạnh lẽo dọc theo sóng lưng, bất chi bất giác chân nguyên của hắn trở nên tán loạn, linh lực toàn thân không thể nào điều động được nữa, ngay cả hơi thở của hắn cũng trở nên gấp gáp.

Toàn thân hắn không tự chủ được mà run rẩy, cố nén tâm tình đang dập diều, Nguyễn Thiên đưa mắt nhìn ra sau, nhưng cảnh tượng hắn thấy vừa hay khiến hắn khϊếp hãi.

Chỉ thấy một đầu xích long to lớn, sóng mũi của nó đặt ngay sau lưng Nguyễn Thiên, từng cơn gió lạnh thổi lên lưng hắn, chính là những lần thở ra của xích long. “Là ngươi sao?” Nguyễn Thiên kinh ngạc lời nói nghi hoặc, hắn cho rằng ánh nhìn, tiếng cười, lời nói thần bí khi trước là của đầu xích long này.

Xích long không đáp, nó hít sâu một hơi, hấp lực như một cơn lốc đem Nguyễn Thiên kéo lại, dính chặt trước mũi nó. Nguyễn Thiên tay còn chưa kịp trở, xích long lại lần nữa thở ra, một cỗ kình phong to lớn, trực tiếp thổi bay Nguyễn Thiên vào đại điện to lớn trước mặt.

“Khϊếp!” Tại trong kim loan đại điện, Nguyễn Thiên cơ thể nằm bệt trên đất, loạn choạng đứng lên. Đập vào mắt hắn một sự mê mang, trầm miên trong cổ sử, nam tử dần không tỉnh lại, thương hải tang điền. Nguyễn Thiên hai tay dụi mắt, lần nữa nhìn đối diện trên cao chín bậc thang đỏ, nam tử bấy giờ chỉ còn lại một thân thi hài, nhưng y vẫn oai nghiêm ngồi trên long ỉ.

“Thi hài tiên hoàng!” Nguyễn Thiên bần thần nói, giọng hắn mang theo sự ai thán, cái kia nam tử hắn nhìn thấy trong mê mang, chính là hoàng đế cuối cùng của triều đại này, chính là thi hài một thân long bào, giữa kim loan đại điện chễm chệ ngồi trên bảo toạ.

Nguyễn Thiên bước lên phía trước ba bước chân, song hắn quỳ xuống hai tay chạm vào nhau đưa về trước, cúi người thi lễ với thi hài tiên hoàng bên trên.

Trước mặt Nguyễn Thiên, tiên hoàng như xuất hiện, một tay dìu hắn đứng lên, “Tiên hoàng” Nguyễn Thiên xúc động, trong cơn mê mang hắn như sống qua một đời của tiên hoàng, cảm thụ sâu sắc sự bất lực cùng căm phẫn khi nhìn thiên triều sụp đổ, bá tánh của mình lầm than mà không làm gì được.

Hai mắt Nguyễn Thiên ngấn lệ tự khi nào, bất động thân hình bên dưới thiên toạ đã lâu thời gian trôi. Bấy giờ xích long bên ngoài đại điện tiến vào, nhìn thấy cảnh này liền như hiểu ra, mà quấn người quanh một trụ thạch không quấy rầy lấy hắn. Bởi Nguyễn Thiên bấy giờ, đang trong quá trình dung nhập kí ức của tiên hoàng.

Xích long lắc lắc cái đầu, đôi mắt khép hờ, râu ria màu bạc dài xoàng bung xoã, trông nó lúc này vô cùng oai vệ, tựa như một giám hộ thâm niên ở tại nơi này, bảo vệ lấy thiên tử.

“200 vạn năm rồi, cuối cùng ta cũng sắp được giải thoát!” Xích long ai thán thở dài.

Năm đó bách tộc phân tranh, nhân tộc thấp bé chỉ có thể làm một tộc phụ thuộc. Nhưng trong nhân tộc có bộ phận không cam chịu sống dưới sự nô dịch của các tộc khác, bọn họ đã đứng lên.

Tuy nhiên nhân tộc bấy giờ lại cho hành vi của bọn họ là tìm chết, vì sợ bị liên lụy, đại bộ phận nhân tộc đã đồng ý cắt đứt quan hệ với bọn họ. Tuy bị tộc nhân đuổi đi, nhưng họ không hề oán trách, tự thành lập cho bản thân một liên minh, chém gϊếŧ trong loạn cổ, xưng đế một phương.

Bọn họ chính là Hồng Mông tộc, gồm có bốn nhà, Nguyễn, Trần, Lý, Phùng. Trong đó, nhà có công lớn nhất trong việc xây dựng thế lực chính là Nguyễn gia. Gia chủ Nguyễn gia ban đầu thành lập quốc gia tên là Đại Nguyễn ở Ngũ Trùng Thiên, mục đích để bổ trợ cho ba nhà còn lại trong bách tộc phân tranh.

Sau tuy không được bách tộc công nhận là đế tộc, vì ba nhà Trần, Lý, Phùng thương vong vô số trong trận chiến tranh đế, nên không đủ tư cách. Nhưng khi ấy Đại Nguyễn, nhờ có binh lược tài tình, sự thống nhất về quân đội, nên thương vong không đáng kể, thế lực sau phân tranh ngang hàng với tam đại đế tộc.

Có Đại Nguyễn chống lưng, Hồng Mông tộc cũng tự tin xưng đế, mặc cho bách tộc không công nhận. Mãi đến khi Phùng Thiên Phù thành đế, lấy hiệu đứng đầu bốn nhà gọi là Hồng Mông đế. Bấy giờ tam đại đế tộc lực chiến cao nhất cũng chỉ là tiên vương, mà Hồng Mông tộc có cả tiên đế toạ trấn, thế nên bách tộc không dám không công nhận Hồng Mông tộc là đế tộc, thậm chí bấy giờ Hồng Mông tộc còn đứng đầu đế tộc, mở ra thời kì huy hoàng cho bốn nhà, nhân tộc cũng được thơm lây.

Đại Nguyễn bấy giờ là gia tộc tiên vương, dù không có Hồng Mông đế, bọn họ cũng là một thế lực bá chủ. Vì vậy ngay sau khi Hồng Mông tộc được liệt vào đế tộc, Đại Nguyễn cũng lấy hiệu là tối thượng thiên triều. Ban đầu danh xưng này bị bách tộc dị nghị, họ cho rằng Đại Nguyễn cáo mượn oai hùm, nhưng khi Đại Nguyễn phô ra 16 vị tiên vương của họ, bách tộc đến thở cũng không dám.

Bởi tam đại đế tộc bấy giờ, Long tộc chỉ có 3 huynh đệ nhà Chân Long là tiên vương, Thánh tộc và Thiên tộc cộng lại cũng chỉ có 6 tiên vương. Mà tứ đại vương tộc gộp chung cũng chỉ có 7 tiên vương, đế tộc cùng vương tộc hợp lại vừa tròn 16 vị tiên vương. Có thể nói bấy giờ một mình Đại Nguyễn đủ gánh cả Cửu Thiên.

Tối thượng thiên triều Đại Nguyễn tồn tại trong vô tận năm tháng, là sự huy hoàng chói loá nhất cổ kim, là sự kiêu hãnh của con cháu nhà họ Nguyễn.

Mãi đến năm đó Nguyễn Bảo Thiên, vốn là thánh tử thiên triều, tuy thiên phú y tuyệt luân, nhưng tâm tính y cao ngạo, viết nên vô số tai tiếng. Hoàng thất vì thế không thể không trục xuất y, nhưng dù bị trục xuất y vẫn là thánh tử, phía sau y vẫn là tối thượng thiên triều chống lưng, nên dù y bên ngoài gây ra bao nhiêu ác nghiệp vẫn cứ dương dương tự đắc.

Có không ít tu sĩ không để ý đến bối phận của y, muốn đem y hạ sát, nhưng không một ai thành công, bởi y là thánh tử. Thánh tử của Đại Nguyễn, không chỉ nói đến việc người đó là dòng chính hoàng thất, mà còn nói đến việc người đó sinh ra đã mang trên người khí vận một quốc. Từ bé đã có xích long quấn thân, chí tôn toàn lực xuất thủ cũng không thể gϊếŧ được họ.

Bảo Thiên chính là vì vậy mà trong nhân đạo lĩnh vực không có đối thủ, sau y bái Hồng Mông đế làm sư, cầu đạo của riêng mình không trở về Đại Nguyễn làm vua. Thế nên hoàng thất bất đắt dĩ phải đưa một tộc nhân lên làm hoàng đế, về sau thực lực Bảo Thiên thành tiên vương, quốc vận trên người y ngày một suy giảm. Hoàng thất thấy được chỗ không đúng, cầu y trở về đăng ngôi thiên tử, nhưng y quyết không về, khi y ngộ đạo thành công, trở thành tiên đế, quốc vận trên người y đã ở thời kỳ suy nhược nhất.

Nhằm kéo dài vận mệnh cho thiên triều, không để long mạch tán loạn. Năm đó Đại Nguyễn đã hy sinh một thánh tử mới chào đời, đem quốc vận của nó chuyển hết cho Bảo Thiên.

Nhưng rồi điều gì tới cuối cùng vẫm tới, khi Bảo Thiên bị vây gϊếŧ, thời khắc y vẫn, long mạch Đại Nguyễn gần như khô kiệt, quốc vận gần như không còn.

Đại Nguyễn rơi vào thời kỳ tồn vong, dù vậy tối thượng thiên triều vẫn có sự bất phàm của riêng nó. Đại Nguyễn vẫn tồn tại thêm được hơn 200 vạn năm tính từ lúc Bảo Thiên vẫn, đến khi bị thế lực mới nổi là Thiên Đình dẫn quân tiêu diệt.

Mà Thiên Đình này là do Ngọc Đế, Nguyễn Hạo Thiên thành lập, thánh tử năm đó bị Đại Nguyễn hy sinh để đổi lấy vận mệnh thiên triều.

Hoàng đế cuối cùng của tối thượng thiên triều Đại Nguyễn, sau khi bại trận, y còn một hơi thở cuối cùng. Trước lúc băng hà đã đem bản thân cùng đế đô của y nấp vào long mạch, đem sinh mệnh lực của bản thân kết thành trận pháp, gia trì long mạch không tán.

Long mạch sau khi giao thoa với sinh mệnh lực của y, đã vô tình sinh ra một con xích long, sứ mệnh của xích long là bảo vệ lấy thánh tử. Nhưng bấy giờ thánh tử chưa xuất thế, mà nó đã xuất hiện nên không có chỗ dụng đến. Thế nên hoàng đế đã đem một tia chấp niệm gửi vào xích long, để nó canh giữ đế đô, đợi người có cùng dòng máu với y xuất hiện, mở ra truyền thừa của y.

Nhưng y ngàn vạn lần không biết sau khi Đại Nguyễn sụp đổ, Thiên Đình bấy giờ đã chém đi những thứ liên quan đến tối thượng thiên triều Đại Nguyễn của y. Từ cổ sử, tàn tích, tộc nhân, không một thứ gì của Đại Nguyễn được Thiên Đình lưu lại ở hậu thế.

Thế nên xích long đã mòn mỏi đợi chờ trong suốt 200 vạn năm hơn, để đợi được một tộc nhân của Đại Nguyễn xuất hiện tiếp nhận truyền thừa mà không thấy. Nó sớm đã mất hết hi vọng, chỉ biết chán nản đợi chờ trong vô vọng, nhưng cũng là ngay lúc nó tuyệt vọng nhất, thì Nguyễn Thiên xuất hiện ở Thiên Viễn đại lục.

Nhờ có long mạch cảm ứng, xích long đã phát hiện và cố tình mở ra thông đạo để dẫn dắt Nguyễn Thiên, tộc nhân có cùng huyết thống với tiên hoàng đến long mạch đế đô tiếp nhận truyền thừa.