Đại Bá Chủ

Chương 58: Bên dưới

Không quá nửa canh giờ sau, Nguyễn Thiên đã đến được miệng hố tàn tích, Bách Thú Lâm vị trí. Cẩn thận dùng thần thức dò thám xung quanh, khi đã chắc chắn trong phạm vi ba dặm quanh không có lấy một người, hắn mới nhảy xuống hố.

Nguyễn Thiên khoác lên mình hộ quang linh lực, tiếp cận độ sâu ngoài trăm trượng bên dưới hố, qua khỏi trăm trượng từ mặt đất xuống, hắn cảm thấy lối vào ngày một hẹp lại. Bấy giờ ở độ sâu ngoài 300 trượng, đường đi xuống từ 8 thước đã thu hẹp còn 3 thước rưỡi.

“Vẫn không thể nhìn thấy đáy!” Nguyễn Thiên cảm khái nói. Hắn dùng thần thức quét dò, nhưng không sao dò được sâu cạn bên dưới, bấy giờ hắn đã ở độ sâu ngoài 600 trượng.

“Cái này cũng hẹp quá rồi” Nguyễn Thiên nói, càng xuống sâu lối vào càng thâu nhỏ, nhỏ đến mức mà Nguyễn Thiên phải từ từ tuột xuống, không thể rơi tự do được nữa.

Ở một nơi chật hẹp tối tăm, khái niệm thời gian đã sớm bị Nguyễn Thiên quên đi, bấy giờ hắn đã ở độ sâu 1290 trượng.

“Biết thế trước đây ta đã học độn thuật rồi!” Nguyễn Thiên thầm nghĩ, có độn thuật thì hắn chắc đã sớm ở dưới đáy tàn tích này rồi.

“Khϊếp!” Nguyễn Thiên giật mình, tay hắn đang nắm lấy xương bàn tay của một bộ xương người bị vùi lấp, mười đầu ngón tay đan vào nhau, Nguyễn Thiên cảm nhận được sự lạnh lẽo của thi hài bị lãng quên này, lòng thầm cảm khái: “Người này có lẽ đã mất cỡ hai ba cái kỷ nguyên rồi hổng chừng!”

“A, cái này ta không cố ý!” Nguyễn Thiên khó sử nói, hắn thâu bàn tay lại, vô tình đã làm xương bàn tay kia rơi ra khỏi thành đá vị trí. Xương bàn tay vừa xúc ra, theo quán tính đã rơi xuống bên dưới hắn hố sâu, nó cứ rơi một mạch, đến khi Nguyễn Thiên mắt thường không thể thấy được nữa. Nguyễn Thiên nhìn xuống cảm khái: “Không phát ra tiếng động luôn mà, rốt cuộc cái hố này sâu bao nhiêu đây!”

Rắc rắc...

“Hửm!” Nguyễn Thiên nhìn lên chỗ phát ra âm thanh rất nhỏ, chỗ xương bàn tay rơi ra, những hạt cát li ti đổ ra từ khoảng trống nhỏ xíu. Thấy không có gì đáng quan tâm nữa, Nguyễn Thiên tiếp tục tuột xuống.

Cạch, cạch...

Bốp

“Ây da!?” Nguyễn Thiên tay xoa đầu quay ra sau nhìn, một hòn đá to bằng cái đầu hắn còn mắc ở sau ót hắn, chính nó đã vố vô đầu hắn một cái ban nãy. “Là ai ném đá giấu tay!” Nguyễn Thiên cay cú nói, khi không lại bị cục đá không biết từ đâu vố vô đầu, thứ nào chịu cho thấu. May hắn là tu sĩ, còn có hộ quang linh lực gia trì bên ngoài, đổi lại là người khác, ăn cục đá ấy đã sớm đi gặp các cụ rồi.

Cầm lên hòn đá ngắm nghía, Nguyễn Thiên khó hiểu: “Ta là tôn giả, còn có linh lực gia trì, cục đá này lại có thể đả thương ta?” Hai chân dang ra giữ người lại, Nguyễn Thiên hai tay kẹp chặt hòn đá ở giữa, hắn ra sức ép muốn đem hòn đá chấn nát.

Nguyễn Thiên bất ngờ, hòn đá nhìn bình thường lại cứng chắc đến lạ thường, hắn dùng hết sức bình sinh mới làm nó nứt ra thành ba bốn phần, rơi rớt xuống địa phương bên dưới.

Rắc rắc...

Nguyễn Thiên ngạc nhiên, ngửa đầu lên nhìn, vô số cát đá từ trên đổ xuống, tại chỗ xương bàn tay khi nãy rơi ra, những vết rạn dài không biết đã xuất hiện từ khi nào. Những vết rạn ấy đang dần lan rộng ra, với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

“Khϊếp, khéo đùa nhau!” Nguyễn Thiên chửi, những vết rạn hết lan lên trên, rồi lan xuống dưới, bấy giờ cũng đã lan ra khắp chỗ hắn đứng. Nguyễn Thiên thất kinh, ban đầu chỉ có cát đá li ti đổ xuống đầu hắn, bấy giờ có thêm cả những tảng đá to bằng cái đầu hắn tham gia.

“Lỗ đầu ông!” Nguyễn Thiên tức tưởi quát. Rắc rắc... Rặc rặc... Rào rào... Rầm rầm... Đất đá xung quanh Nguyễn Thiên nứt ra từng mảng, cùng với bên trên đá tảng ào ào rơi xuống.

Nguyễn Thiên cấp tốc thoi động linh lực gia trì lấy cơ thể, không dám nửa điểm khinh suất, bởi hắn ban nãy đã thử qua độ rắn chắc của đất đá nơi đây. Để một hai khối đá đập lên đầu thì không sao, chứ để một hai đống đập lên đầu, thì không chết cũng bị thương.

Rầm rầm... Vì không gian quá nhỏ hẹp, khi đất đá sạt lở Nguyễn Thiên muốn tránh cũng không được, nên bị vô số cát đá dằn xuống địa phương bên dưới.

“A...............!”

【...】

Thời gian lúc này không biết đã trôi qua bao lâu, giữa một không gian tối tăm lãnh thấp, một quả đồi cao cỡ 7 trượng được đấp lên bằng vô số cát đá. Bấy giờ quả đồi rục rịch, rồi ào ạt sạt lở, từ 7 trượng ban đầu xuống còn chưa đến 3 trượng, hiển lộ một thân ảnh dơ bẩn bám đầy bụi bặm bên trong.

“Sặc” Nguyễn Thiên ho mấy tiếng, đem chỗ cát tồn trong họng nhổ ra.

“Khϊếp thật, có khi nào ta tuột thẳng xuống Tứ Trùng Thiên luôn rồi không!” Nguyễn Thiên tay lau mặt, tay phủi y phục lẩm bẩm nói.

Bước ra khỏi đống đất đá, Nguyễn Thiên nhìn khắp xung quanh tối tăm nơi đây một lượt, “Thần thức lại không dò la được gì?” Nguyễn Thiên ngạc nhiên thốt.

“Linh khí?” Nguyễn Thiên vừa bước lên một bước lại thêm phần kinh ngạc, “Đây, nơi đây lại không có linh khí!” Hai đầu ngón tay chạm vào mi tâm, âm dương chi nguyên nói cho hắn biết, bọn nó không hề làm gì nơi đây.

“Bỏ đi, quan trọng là bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Nguyễn Thiên ngó nghiêng xung quanh nói. “Không gian quá tối, đến thần thức còn không nhìn được, nói gì đến mắt!” Nguyễn Thiên nhíu mày nói, cảm giác có mắt như mù khiến hắn vô cùng khó chịu.

Bỗng âm dương chi nguyên hai luồng lao ra khỏi mi tâm Nguyễn Thiên, ”Riu riu (để chúng ta giúp)”

“Được” Nguyễn Thiên gật đầu. Ngay sau âm dương chi nguyên hai luồng, chia ra lao vào hai mắt của Nguyễn Thiên, bên phải Chí Dương, bên trái Chí Âm. Nguyễn Thiên hai mắt bỗng nhắm lại, rồi một lần nữa mở ra, từ trong hai con ngươi, mỗi bên loé lên hai màu trắng đen quang mang.

Mà bấy giờ Nguyễn Thiên vừa mở mắt đã nhìn lấy hai lòng bàn tay mình, “thấy rồi!” Nguyễn Thiên ngạc nhiên, “Riu riu”, “A ha, lợi hại lợi hại!” Nguyễn Thiên nói. Bấy giờ trong mắt Nguyễn Thiên, nơi đây chẳng khác gì ban ngày, mỗi một ngóc ngách đều sáng trưng.

“Cái... Cái này đây là!” Nguyễn Thiên kinh ngạc, hít sâu một hơi thở ra, choáng ngợp trước cảnh tượng hắn nhìn thấy. Nguyễn Thiên vừa ngẩng đầu lên, trước mắt hắn đã thấy vô số ngôi nhà lớn bé, phố trấn, cảnh tượng từng con ngỏ, cây cầu đến tháp cao, nơi xa đối diện còn có một dãi tường thành.

“Nơi này là thế giới dưới lòng đất sao?” Nguyễn Thiên dụi mắt hai ba lần vẫn tin chắc bản thân không có nhìn lầm, nhưng hoang mang lời nói. Chiếm lấy một khoảng rộng không gian, thành trấn núi sông nằm gọn trong lòng đất, bốn bề không có cùng trời cuối đất, chỉ có đá với đá vây lại. Không có bầu trời, càng không có nhật nguyệt, thế nên nếu không có âm dương chi nguyên, ở một nơi không ánh sáng như này, Nguyễn Thiên thật sự không khác gì người mù.

“Hừ” Nguyễn Thiên quay hoắc người lại phía sau nhìn, “Cứ có cảm giác bị nhìn chằm chằm!” Nguyễn Thiên khó hiểu lẩm bẩm, hắn tại chỗ xoay mấy vòng nhìn khắp chung quanh, linh lực toàn thân sớm đã bộc bạch, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra một chiêu đủ để miễu sát một tu sĩ sanh liên sơ kì.

“Gừ...”

Nguyễn Thiên nhíu mày, “Còn không mau ra đây!” Nguyễn Thiên quát. Một lúc khá lâu sau, vẫn không có động tĩnh, nhưng cảm giác bị dòm ngó đó vẫn còn, Nguyễn Thiên chỉ đành vừa bước xuống phố, vừa đề phòng xung quanh.

“Có ai không?” Nguyễn Thiên hét lớn gọi, đáp lại hắn chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo không gian, “Cười cái gì?” Nguyễn Thiên quát, hắn cứ có cảm giác cái kia ánh mắt nhìn hắn lộ ra ý cười với hắn, làm hắn nổi hết da gà. Nhưng cái kia ánh mắt với hắn lại không có sát ý, nên hắn cũng phần nào giảm bớt căng thẳng.

Bấy giờ Nguyễn Thiên mới nghiêm túc đánh giá xung quanh, phố trấn, nhà dân, quầy hàng sạp buôn, mọi thứ gần như còn nguyên, chỉ là theo năm tháng cũ kĩ đi thôi. “Không có người!” Nguyễn Thiên cảm khái, “Đây chính là tàn tích thật sự sao?” Nguyễn Thiên nghĩ.

“Thần thức vẫn không thể sử dụng được!”

“Thiên địa linh khí một chút cũng không có!”

“Nơi đây lại là ở dưới đáy hố sao?”

“Tàn tích này cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài ư?” Nguyễn Thiên suy nghĩ.

Dạo quanh khắp thành thời gian trôi qua không rõ, Nguyễn Thiên tin tưởng, nơi đây từng là một quốc gia phồn vinh. Bởi mỗi một căn nhà nơi đây, đều được xây dựng bằng những khối đá cứng cáp, ngay cả gỗ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không mai một đi. Hết thảy mọi thứ đã đủ để nói lên, vật chất đời sống của người dân nơi đây không hề tầm thường chút nào.

“Nếu nơi đây từng là một đất nước, vậy tên của triều đại là gì nhỉ?” Nguyễn Thiên nghĩ, nếu biết được tên vương triều, một người đã đọc qua nhiều sách sử như hắn, chí ít có thể đoán được niên đại của tàn tích nơi đây.

Ngoài không vô từng nhà để hỏi thăm, thì Nguyễn Thiên có một nơi chưa vào ở đất nước này. “Muốn biết tên của triều đại, không phải chỉ cần đến hoàng cung là có đáp án ư!” Nguyễn Thiên hướng ánh mắt nơi xa, dãy tường thành cao kín phủ vây nhìn lấy.

Đứng trước cửa hoàng cung, Nguyễn Thiên cảm khái: “Dày như vậy!” Cánh cửa được đúc từ thiên kim, dày gần ba tất, chạm tay vào tạo cho người ta cảm giác lạnh đến thấu xương.

“Dùng sức mạnh nhục thân mở ra cánh cửa này, coi như là rèn luyện vậy!” Nguyễn Thiên khởi động các khớp nói. Hướng cửa hoàng cung trước mặt, Nguyễn Thiên hai bàn tay nện mạnh lên cánh cửa.

“Mở... Ra...!” Nguyễn Thiên đẩy người về trước, lực đạo kinh khủng, tựa như kình phong hú hét công phá vào hai cánh cửa.

Ấy vậy mà thời gian cứ chậm rãi trôi qua, hai cánh cửa ấy vẫn cứ sừng sững không xê dịch dù chỉ một chút, mà bấy giờ Nguyễn Thiên mặt đỏ tai hồng, nóng hết cả lên. Mệt mỏi Nguyễn Thiên buông tay khỏi cửa lớn, ngã người ngồi xuống, nhìn vào hai lòng bàn tay đỏ chót của mình, Nguyễn Thiên ngửa đầu hét lớn.

"Mệt chết ta rồi! Cái cửa này cũng nặng quá rồi!" Nguyễn Thiên thở lấy hơi vào, cảm khái nói. Sau một lát nghĩ ngơi, Nguyễn Thiên khí huyết khôi phục, hướng cửa lớn hoàng cung, quyền ấm xiết chặt. "Ban nãy là ta chưa dùng đến linh lực mà thôi..." Nguyễn Thiên nói.

“Bây giờ, thử đón một quyền chân chính 3 phần thực lực của ta xem!” Nguyễn Thiên quát lớn, liên hoa nơi thể nội cấp tốc xoay chuyển, 2700 phấn hoa thẩm thấu vào khí huyết, bạch ngọc linh lực thoát ra cơ thể hắn thất sắc quang mang, song tại một quyền của hắn tập trung hoá linh lực màu đỏ giáng lên cửa hoàng cung.

Rầm, Rầm...

Quyền ấn va chạm với cửa lớn, lực đạo khổng lồ đập lên lại không một chút xước mẻ hiển lộ, phong khởi dư lực khuếch tán ra xung quanh, phô thiên cái địa linh áp, mà linh lực trên quyền ấn lại bị cửa lớn hấp thu sạch.

“Cái này, cánh cửa lớn này được đúc bằng thiên kim gì mà có thể hấp thu linh lực!?” Nguyễn Thiên ngạc nhiên nói. Song một cơn nhứt nhói từ quyền ấn của hắn dính trên cửa lớn truyền về, Nguyễn Thiên thần sắc khẽ biến. Hóng, Nguyễn Thiên ôm quyền ngửa đầu đau đớn la lên, âm ba vang thiên vọng địa làm đất đá trên đầu rơi xuống không ít bụi cát.

“Khϊếp!” Nguyễn Thiên vẫy cái tay vừa xuất ra một quyền ban nãy, chau mày nói.

“Hửm!”

“Lại cười!” Nguyễn Thiên khó chịu, cái kia cảm giác bị nhìn đang lộ ra ý cười, không nói cũng biết là đang chế nhạo hắn một quyền vừa rồi.

“Ta không tin mười phần thực lực không mở ra được!” Nguyễn Thiên quát, liên hoa nơi thể nội cấp tốc xoay chuyển, 9000 phấn hoa thẩm thấu vào khí huyết, đem toàn bộ linh lực thoát ra, chuyển hoá thành huyết diễm linh lực nơi quyền phải. Mấy căn nhà lớn nhỏ sau hắn dần tản biến, hoá thành vô số âm dương chi khí lao đến Nguyễn Thiên quyền phải, trở thành xích thần trói lại. Một quyền bao hàm linh lực cùng âm dương chi khí, có thể nói đây là một trong những đòn mạnh nhất của Nguyễn Thiên hiện có, chuẩn bị được đánh ra.

“Gừ... Ư... A... Mở ra cho ta...!” Song khi Nguyễn Thiên quyền còn chưa chạm vào hai cửa hoàng cung, uỳnh uỳnh... Hai cái cửa ấy bỗng mở ra khiến hắn đấm vào không khí. Phập, xích thần đứt ra, linh áp quét ra xung quanh bị hai bên tường thành phản lại, phong khởi rích gào từng hồi chấn động âm ba, qua đi tất cả Nguyễn Thiên ngờ nghệt vẫn chưa hiểu chuyển gì vừa mới xảy ra.

“Mở, mở rồi sao!?” Nguyễn Thiên lấp bấp, thâu lại quyền, Nguyễn Thiên đứng thẳng người thổi lên quyền mấy cái, may là ở đây không có ai, không Nguyễn Thiên hắn đã tìm cái lỗ để nhảy vào rồi.

“Sao không ai nói cho ta là hai cái cửa này mở ra ngoài vậy!” Nguyễn Thiên xoa tay nói.

Nhìn hai cái cửa lớn mở toang trước mặt, đập vào mắt Nguyễn Thiên, khoảng sân rộng cùng đại diện to lớn, trên cao trước cửa đại điện có treo một cái bảng cũ, nhưng hai chữ viết trên đó lại phát ra quang mang chói mắt, trường tồn cùng năm tháng.

“Đại Nguyễn!”