Đại Bá Chủ

Chương 55: Giao phong

Nguyễn Thiên tay phải đưa về hướng công kích, bàn tay đang xoè bỗng nắm lại, theo sau là công kích của nam tử còn chưa đến được hắn đã nổ tung.

Mắt thấy công kích dễ dàng bị người phá giải, nam tử nhíu mày nói: “Vốn để Thanh Mãng đến chào hỏi ngươi, nhưng ngươi lại gϊếŧ nó, đã vậy thì ngươi cũng đi theo nó đi!” Dứt câu, nam tử triệu hồi trước mặt một thanh kiếm cầm lấy, hướng Nguyễn Thiên, y quát: “Thanh Lam kiếm Quyết.”

Xung quanh nam tử dựng lên vô số kiếm ảnh, chúng chậm rãi xoay đều quanh y rồi hướng mũi kiếm về Nguyễn Thiên, “Đi” nam tử vung kiếm hướng Nguyễn Thiên quát, lập tức vô số ảnh kiếm như tên rời cung lao nhanh đến Nguyễn Thiên vị trí.

Nguyễn Thiên hừ lạnh, đối với loại người giả nhân giả nghĩa như này, dù Nguyễn Thiên mới lần đầu gặp phải, nhưng hắn lại có cảm giác như đã chán ghét từ lâu.

Thế nên Âm Dương Chí Cực Quyền hung hãn nện về trước chấn nát ảnh kiếm đang lao đến.

“Tự phế tu vi, ta tha cho ngươi tội chết” nam tử gằn giọng. Liên hoa màu xanh lam nơi thể nội y cấp tốc xoay chuyển, phấn hoa thẩm thấu vào khí huyết, tu vi sanh liên trung kì bộc bạch, linh lực xanh lam dâng trào phủ lên cơ thể quang mang, phong khởi lấy y làm trung tâm quét ra xung quanh chém đi vô số cành cây đọt lá của khu rừng bên dưới.

“Câu này ta trả lại cho ngươi” Nguyễn Thiên hờ hững nói, liên hoa của hắn cũng cấp tốc xoay chuyển, 2000 phấn hoa thẩm thấu vào khí huyết, bạch ngọc linh lực từ lỗ chân lông thoát ra gia trì lấy thân thể thất sắc quang mang, phong khởi tựa mãnh thú rích gào.

Từ xa nhìn lại thấy hai người huyền phù đối lập nhau, tôn giả chi tức như hai cơn lốc đang giao tranh, phô thiên cái địa, cuồn cuộn hoá thành vô số kiếm khí khuếch tán ra xung quanh, bán kính chục dặm quanh hai người, không còn lấy một con hung thú nào dám ở lại.

Đoàn người bên dưới hít vào một ngụm khí lạnh, dưới khí tức của hai người, bọn họ cảm thấy vô cùng khó thở.

Bấy giờ nam tử áo xanh gầm lên: “Ngông cuồng” năm sợi xích thần từ y phóng ra, hoá thành năm đầu cự mãng hướng Nguyễn Thiên công kích đến. Nguyễn Thiên hừ lạnh, năm ngón tay nắm lại thành quyền, bạch ngọc linh lực biến đổi thành đỏ sắc gia trì lấy quyền ấn của hắn. Mà bấy giờ từ tứ phương tám hướng, âm dương chi khí như thác lũ đổ về hoá thành xích thần trật tự trói lại quyền ấn của hắn.

Nhìn năm đầu cự mãng đang lao đến, Nguyễn Thiên trực tiếp lướt ngang qua chúng đánh đến nam tử vị trí. Thời khắc Nguyễn Thiên lướt ngang năm đầu cự mãng, một sợi xích màu đen trên quyền phải của hắn đứt ra, huyết sắc linh lực diễm lệ quét ra chém tan năm đầu cự mãng ấy.

Mắt thấy công kích của mình một lần nữa bị Nguyễn Thiên thờ ơ đánh biến, nam tử đằng đằng sát ý nhìn Nguyễn Thiên quát lớn: "Thanh Lam Chưởng" bàn tay phải của y hoá thành chưởng ấn hướng quyền Nguyễn Thiên đánh đến.

“Sanh liên sơ kì cũng dám huênh hoang trước mặt ta!” Nam tử gằn giọng, chưởng ấn được phủ lên xanh lam linh lực cùng phù ấn nơi lòng bàn tay quang mang chiếu khắp, cùng quyền ấn của Nguyễn Thiên va chạm.

Rầm rầm... Quyền chưởng va đập, dư lực tựa như bão táp cuồn cuộn không dứt quét ra xung quanh, cây cối bên dưới cũng bị ảnh hưởng mà không còn nỗi một cành có lá.

Ngay sau cả hai người đều thoái lui về sau, Nguyễn Thiên một bước, nam tử áo xanh mười lăm bước mới miễn cưỡng dừng lại được.

“Không thể nào!” Nhìn bàn tay phải đang run rẩy của mình, nam tử khó tin nói. Tuyệt nhiên trong lần giao thủ vừa rồi y còn kém so với Nguyễn Thiên, “Hắn chỉ là sanh liên sơ kì? Là bí thuật hắn dùng cao cấp hơn ta!?” Nam tử nhìn Nguyễn Thiên căm tức lẩm bẩm.

“Sanh liên trung kì!” Nguyễn Thiên cười nhạt.

“3001 phấn hoa, vừa mới đủ thăng cấp cũng để ngươi lấy làm tự hào rồi!” Nhìn nam tử sắc mặt hài hước, Nguyễn Thiên nhún vai trào phúng hướng nam tử nói.

“Ngươi!!!” Nam tử nghiến răng tức giận.

“Nếu ngươi không có bí pháp cao giai, làm sao chỉ dựa vào cảnh giới sanh liên sơ kì thắng được một chưởng vừa rồi của ta mà ở đó cười cợt?” Nam tử chỉ tay hướng Nguyễn Thiên tức giọng mắng, càng là nhìn Nguyễn Thiên xoa mũi cười cười khiến y hận không thể lập tức xé xác hắn ra giải toả cơn điên.

“Bí thuật là một phần của thực lực, do thực lực ngươi không đủ mà thôi, xin nén tự trách!” Nguyễn Thiên cười cợt nói.

“Kiếp, ngươi muốn chết!” Nam tử nắm chặt quyền ấn, hai mắt loé lên hung quang, linh lực bạo phát gào lên từng hồi phong khởi.

“Ừ ta đang muốn chết lắm, làm ơn thành toàn đi” Nguyễn Thiên cười gằn nói.

“Ghẹo gan ta mà!!!” Nam tử phẫn nộ hét lớn, hai tay kết pháp quyết, ấn quyết vừa thành y quát lớn: “Thanh Lam Nguyệt Kính, tiêu trừ tà ma.”

Mặt trăng sau lưng nam tử phát ra quang mang, xanh lam linh lực hoá thành một chiếc gương, mặt gương như nước, mặt nước như trăng. Hướng Nguyễn Thiên phản chiếu chính hắn hình ảnh, từ lăng kính bước ra Nguyễn Thiên màu xanh lam.

Nguyễn Thiên nhìn một màn này cũng là kinh ngạc, “Ha ha, Thanh Lam Nguyệt Kính chính là thần thông bí thuật chân tiên truyền thừa xuống, Thanh Lam tông ta có bí thuật này, mọi kẻ địch trước gương đều bị chính mình chém chết, đây là sự khác biệt giữa một chân truyền đệ tử như ta với một tán tu tạp nham như ngươi đấy! Thấy chưa tên khốn, trố mắt lên nhìn ngày này năm sau sẽ là đám dỗ của ngươi!” Nam tử oán độc vừa cười dại, vừa gằn giọng hướng Nguyễn Thiên chửi mắng.

Nguyễn Thiên cũng là nhìn lấy chính mình màu xanh lam kia mà khẽ nhíu mày nghiêm túc hẳn, “Chính ngươi được phản chiếu ra, có sức mạnh và bí thuật như ngươi, thế nên hãy cảm nhận nỗi đau bị chính bí thuật và thần thông của mình gϊếŧ chết đi!” Nam tử cười điên cuồng.

“Đi, gϊếŧ hắn!” Nam tử quát, Nguyễn Thiên bước ra từ gương gật đầu tuân lệnh, hai chân dang rộng, quyền phải được linh lực xanh lam gia trì, rồi vô số linh lực từ ánh trăng truyền vào quyền ấn ấy viễn hoá thành vô số xích sắt quấn chặt lấy. Nguyễn Thiên bước ra từ gương gầm lên một tiếng, hướng Nguyễn Thiên nâng quyền đánh đến.

Nguyễn Thiên cười gằn, một quyền không bao hầm bất cứ thứ gì, chỉ dùng sức mạnh nhục thân đón đánh quyền ấn đang lao đến kia.

“Nói là sao chép ta từ đầu đến chân, thế Âm Dương Chí Cực pháp của ta đâu?” Nguyễn Thiên cười gằn nói, nắm đấm theo sau va chạm với quyền ấn của Nguyễn Thiên bước ra từ gương. Rầm, hai quyền vừa mới va chạm, phong khởi rích lên chưa kịp dứt, cả hai đã thoái về sau ba bước chân.

“Khẩu khí lớn thật, không phải cũng chỉ thế thôi sao?” Thấy Nguyễn Thiên không chiếm được bao nhiêu lợi lộc từ giao thủ vừa rồi, nam tử đắt ý cười lớn nói, tuy nhiên y cũng còn khá là khó chịu vì Nguyễn Thiên bộ dáng không để bí thuật của y trong mắt.

“Đây là bí thuật chân tiên tạo ra sao, có chút mạnh hơn so với mấy chiêu trước đó của ngươi” Nguyễn Thiên bẻ khớp tay hướng nam tử cười nói.

“Hừ còn lớn miệng, bí thuật chân tiên là nội tình của chân truyền đệ tử Thanh Lam tông, thứ mà tán tu như ngươi dù sứt đầu mẻ trán, dùng vận may cả đời cũng chưa chắc có được đấy!” Nam tử hừ lạnh, giễu cợt đắt ý cười nói.

“Vậy sao?” Đổi lại sự cười cợt của nam tử là nụ cười hết sức nhạt nhẽo trên môi Nguyễn Thiên.

“Ngươi làm ta ngưỡng mộ chết mất!”

“Hừ, biết điều thì tự phế tu vi, theo ta về Thanh Lam tông nô dịch trăm năm sẽ có cho ngươi con đường sống” nam tử chấp hai tay sau lưng dõng dạc nói, nhưng y vẫn rất khó chịu trước bộ mặt trào phúng của Nguyễn Thiên, thật sự chỉ chờ Nguyễn Thiên tự phế tu vi, y sẽ hành hạ hắn đến chết.

“Câu này ta lại trả cho ngươi đi, đem chân tiên thuật ấy viết ra, ta hảo hảo để ngươi còn mạng sau này cưới vợ sanh con” Nguyễn Thiên hướng nam tử hờ hững nói.

“Ngươi!!!” Nam tử triệt để không chịu được sự nhạo báng của Nguyễn Thiên mà phẫn nộ gào lên.

“Rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt!” Nam tử quát lớn, hai tay thi triển pháp ấn, Nguyễn Thiên bước ra từ gương gầm lên, song hướng Nguyễn Thiên thế như chẻ tre mà nâng quyền lao đến.

Quyền ấn từ bản sau vừa đánh đến Nguyễn Thiên vị trí, nhanh như thuấn di hắn đã cách ra xa trăm thước trên cao nhìn xuống nam tử vị trí.

“Muốn chạy sao?” Nam tử tức giọng quát.

Nguyễn Thiên hừ lạnh hướng nam tử nói lớn: “Địa ngục không cửa ngươi cứ đòi vào, ta hôm nay thay mặt Diêm Vương mở ra cho ngươi, không cần cảm kích!”

Tay phải Nguyễn Thiên giơ lên cao: “Bảo Thiên quyết, Bảo Thiên trảm.”

“Muốn chết!!!” Nam tử hét lớn, linh lực toàn thân dâng trào rót vào nguyệt kính trên cao, Nguyễn Thiên bản sau hấp thu lực lượng từ nguyệt kính dần trở nên chân thực, nó gầm lên làm rung chuyển thiên địa xung quanh, hướng Nguyễn Thiên ánh mắt nó đỏ ngầu, quyền ấn hung hãn đánh đến.

“Chết đi cho ta!!!” Nam tử gào lên điên cuồng.

Trên này Nguyễn Thiên trác kiếm đã thành hình, thiên địa linh khí cùng linh lực toàn thân dung hoà, đem trác kiếm trên tay chậm rãi bổ xuống, uy thế kiếm khí như muốn hủy thiên diệt địa, sắc bén quang mang loé lên làm muôn thú Bách Thú Lâm khϊếp hãi tận linh hồn. Một cơn lạnh buốt chạy dọc theo sóng lưng làm nam tử rùng mình lui về sau, bấy giờ y mới để ý thấy nụ cười băng lãnh của Nguyễn Thiên vẫn nở trên môi, cùng với trác kiếm không gì không chém bổ xuống y.

Bản sau của Nguyễn Thiên vừa đấm đến đã bị trác kiếm nhẹ nhàng phanh làm hai nửa không tì vết rồi nổ tung trong không trung. Trác kiếm không hề ngừng lại, bản sau kia không hề làm chậm lại tốc độ bổ xuống của trác kiếm, mà như khiến nó ngày một nhanh hơn tốc độ.

Nam tử cô đúc con ngươi đã bắt đầu sợ hãi, y vội dùng nguyệt kính sau lưng chắn trước mặt bảo vệ lấy tính mạng.

“Sao... Sao hắn lại có bí thuật hủy thiên diệt địa như này!?” Nam tử khó tin xen lẫn sợ hãi, nấp sau gương run rẩy lẩm bẩm. Bấy giờ trác kiếm bổ xuống va chạm với nguyệt kính, từng trận phong khởi như vũ bão quét đi chục dặm thiên địa quanh, phàm không phải cổ thụ trên vạn tuổi ở địa phương bên dưới đều bị nhổ cả gốc vứt bay tứ tung.