Đại Bá Chủ

Chương 54: Thanh Mãng

Mọi người giật mình kinh hãi, một đầu cự mãng to lớn nhe nanh há mõm nhìn xuống bọn người bên dưới.

“Thanh Mãng!” Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng ba người thất kinh.

“Thanh Mãng, sao nó ở đây?” Bọn người nhìn nhau sợ hãi.

Từ trên người cự mãng, bọn người cảm nhận được một cỗ áp bách như ẩn như hiện. Đấy chính là hung uy của hung thú.

“Thanh Mãng này đáng lẽ không ở đây sao?” Nhìn cự mãng to lớn trước mặt Nguyễn Thiên truyền âm hỏi Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng ba người.

Vốn nghĩ con trăn này là lần theo khí tức của hắn mà tới, nhưng bấy giờ thấy phản ửng của đám người Nguyễn Thiên cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.

“Ừ, Thanh Mãng là hung thú sống ở nội địa Tây vực, còn là hung thú được Thanh Lam tông ở Tây vực quản chế, vốn không thể xuất hiện ở đây!” Nhị Mãnh nói.

Thanh Mãng có lớp da màu xanh, bụng màu đỏ, đồng tử màu đỏ máu, nhưng máu của nó lại có màu đen. Thanh Mãng trên cao rích lên, phong khởi làm cho cây cối chung quanh nghiêng ngã, đoàn người ở bên dưới nên may không bị ảnh hưởng. Nhìn xuống đoàn người, Thanh Mãng há to cái miệng đen nhánh của nó nhào đến.

Thấy Thanh Mãng không tấn công mình, mà trực tiếp hướng đoàn người phía sau công kích, Nguyễn Thiên vươn tay tạo nên màn chắn linh lực bảo hộ lấy đoàn người bên trong. Rầm... Rầm... Thanh Mãng liên tục dùng đầu công kích vào lớp lá chắn màu đỏ do linh lực Nguyễn Thiên ngưng tụ thành.

Mưa dầm thấm đất, màn chắn của Nguyễn Thiên trước sự điên cuồng đập phá của Thanh Mãng, dần xuất hiện những vết rạn dài trên bề mặt. Người già, trẻ nhỏ, nữ tử trong xe sợ hãi rút vào nhau, trai tráng bên ngoài run rẩy vũ khí trên tay nhìn lên cự mãng. Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng ba người quyền ấn xiết chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên liều chết với cự mãng.

Thời khắc hộ quang linh lực của Nguyễn Thiên bị phá, Thanh Mãng lập tức bổ nhào xuống đám người.

“Gϊếŧ!” Đại Ngưu hét lớn tiên phong lao lên, nhưng quyền ấn của y còn chưa đến được đầu Thanh Mãng ba thước, Nguyễn Thiên từ đâu đã thuấn di xuất hiện trước mũi nó.

“Âm Dương Chí Cực Quyền!” Quyền phải của Nguyễn Thiên được âm dương xích thần quấn chặt lấy, hung hãn giáng lên mũi Thanh Mãng. Rầm rầm, xích thần trên tay Nguyễn Thiên đứt ra, phong khởi như kiếm khí xé gió khuếch ra xung quanh. Mà dưới một quyền này, Thanh Mãng bị chấn bay ngược xuống khu rừng bên dưới nó, trên mũi nó còn in sâu một quyền.

Quay lại nhìn đoàn người, Nguyễn Thiên hướng Đại Ngưu ba người nói: “Thanh Mãng này là sanh liên sơ kì, mọi người không phải là đối thủ của nó, ở đây đợi ta đi thu thập nó sẽ trở về.”

Nói rồi Nguyễn Thiên phất tay tạo nên hộ quang linh lực bao bộc đám người bảo vệ bên trong, song hắn cũng nhắm Thanh Mãng rơi xuống vị trí mà lao đến.

Thanh Mãng bị thiệt thòi liền tức giận rích lên, hướng Nguyễn Thiên đang lao đến ngưng tụ một quả cầu linh lực phóng đi. Nhìn đạo cầu linh lực màu đỏ sậm đang lao đến, Nguyễn Thiên không hề né tránh mà một quyền chấn bạo nó.

Thấy Nguyễn Thiên từ trong vụ nổ bình an thoát ra lao đến mình, Thanh Mãng hung quang loé lên, lặp tức hướng Nguyễn Thiên dùng đuôi bao hàm linh lực quật đến. Nguyễn Thiên thấy vậy chỉ việc lách người tránh né, dọc theo cơ thể Thanh Mãng, Nguyễn Thiên thi triển linh lực hoá thành vô số thanh kiếm lao đến, găm xuống cái đuôi của Thanh Mãng.

“Xà...!!!” Thanh Mãng gào lên đau đớn, ánh mắt điên cuồng nhìn lấy Nguyễn Thiên, hắn luồn lách khắp cơ thể nó, nơi mà hắn bay qua đầy rẫy những thanh kiếm bằng linh lực găm lại chỗ đó. Cả cơ thể Thanh Mãng giờ đây giống như một con nhiếm, bởi nó bị phủ lên chi chít thanh kiếm.

Thanh Mãng hóng lớn, linh lực toàn thân bộc bạch đem chỗ kiếm trên người đánh tan. Nó hướng ánh mắt cay độc nhìn Nguyễn Thiên, lao đến há to miệng muốn đem hắn nuốt chửng, Nguyễn Thiên trên miệng lộ ra ý cười.

“Xập.” Thanh Mãng ngoạm lấy Nguyễn Thiên nuốt xuống, song hướng đám người Đại Ngưu lao đến.

“Thanh Mãng lại đến kìa!" Đám người trố mắt nhìn sợ hãi, "Thiên tiểu đệ đâu?" Đại Ngưu lo lắng hỏi.

"Lẽ nào!?” Tam Tráng không sợ hãi con ngươi mà oán độc thay thế, bất chấp sự khuyên ngăn của đám người mà lao đến Thanh Mãng, căm phẫn gào lớn: “Gϊếŧ nó trả thù cho Nguyễn Thiên!!!”

“Ta đã từng vô lực để mất đi người mà mình yêu nhất, bây giờ dù phải đổi lại mạng sống của mình, ta quyết phải gϊếŧ con súc sinh này!” Tam Tráng nghĩ.

“Nghiệt súc đền mạng cho Thiên tiểu đệ!!!” Tam Tráng điên cuồng gào lớn, hướng cổ họng Thanh Mãng chụp đến.

“Tam Tráng...!!!” Đại Ngưu, Nhị Mãnh cùng đám người hét lên ngăn cản.

Tam Tráng điên cuồng vốn không còn nghe vào những lời ấy, nhưng y tay còn chưa chạm vào cổ họng Thanh Mãng, một thanh âm quen thuộc vang lên làm y bớt đi điên cuồng con ngươi.

“Ha hả, đã làm Tam Tráng huynh lo lắng.”

“Nguyễn Thiên!” Thanh âm ấy đủ lớn để Đại Ngưu đám người phía dưới cũng nghe rõ, đám người nhìn nhau mừng rỡ. Mà trên trời Tam Tráng vừa chạm vào Thanh Mãng đã bị linh quang hộ thân nó bức bay ngược về sau, xuyên thủng hộ quang linh lực của Nguyễn Thiên dựng lên để bảo vệ đoàn người ban nãy.

“Rầm” Tam Tráng rơi mạnh nện xuống nền đất lún sâu một đoạn.

“Tam Tráng!” Đám người lo lắng bâu lại, vội dìu Tam Tráng khỏi hố, Nhị Mãnh, Đại Ngưu đám người cô đúc con ngươi nhìn Thanh Mãng trên cao rơi xuống. Rầm rầm... Thanh Mãng rơi xuống, nhưng rất may đoàn người xe đã tránh thoát, nếu không thương vong sẽ vô cùng nặng nề.

Khói bụi tan đi, Đại Ngưu, Nhị Mãnh, Tam Tráng cùng đám người nhìn lấy Thanh Mãng thân hình to lớn nằm ườn trên đất. Bất ngờ nó ngửa đầu gào lớn khiến đoàn người tá hoả tam tinh.

“Nguyễn Thiên!” Uyển Như trên xe bước xuống, lo lắng gọi, mà bấy giờ đoàn người cũng trố mắt nhìn nhau lo lắng.

Thanh Mãng gào lên một hơi dài rồi ngã gục xuống như mất sức.

“Nó chết rồi à?” Đại Ngưu thắc mắc.

“Nó chưa chết!” Thanh âm quen thuộc từ phần bụng Thanh Mãng phát ra, theo sau thanh âm, chỉ thấy nơi đó bỗng dưng thủng một cái lỗ lớn, máu đen từ cái lỗ ấy bắn ra xa trăm thước làm đám người không kịp tránh mà dính đầy người. Thanh Mãng cũng là lúc bị đυ.c một lỗ ngay bụng, đang nằm trên đất lại một lần nữa ngửa đầu thống khổ gào lên. Song khi nó một lần nữa gục xuống, thân ảnh áo trắng từ cái lỗ nơi bụng nó bước ra.

“Nguyễn Thiên!” Đám người la lên mừng rỡ, từ trong bụng cự mãng bước ra nhưng Nguyễn Thiên một thân bạch y, không dính nỗi một giọt máu.

“Nguyễn Thiên” Uyển Như lo lắng là người đầu tiên lao lên ôm lấy Nguyễn Thiên, bất ngờ một cái ôm của nàng Nguyễn Thiên kinh ngạc.

“Ta không sao.” Nguyễn Thiên đặt tay lên vai Uyển Như dịu dàng nói.

“Không sao thì tốt.” Nói rồi Uyển Như hai tay đặt trước ngực lùi về sau.

Lúc Uyển Như vừa lui vào đoàn người, cũng là lúc ba người Tam Tráng, Đại Ngưu, Nhị Mãnh lao lên tứ bề ôm lấy Nguyễn Thiên muốn nghẹt thở.

“Ta... Ổn...!” Nguyễn Thiên không dùng linh lực gia trì, nên bấy giờ bị mấy cái cơ bắp của ba người Tam Tráng xiết đến thở không ra. Uyển Như đám người thấy một màn che miệng khúc khích cười.

Được một lúc Tam Tráng ba người mới thả Nguyễn Thiên ra, Tam Tráng vỗ vai Nguyễn Thiên nói: “Tốt, tốt... Tốt, không sao là tốt!”

Nhìn vào Tam Tráng hai mắt đỏ âu nhưng không có dù chỉ một chút nước mắt, Nguyễn Thiên xúc động lời nói: “Đã để tam huynh lo lắng, Nguyễn Thiên hổ thẹn!”

“Ngươi còn dám nói câu này, ngươi đã hổ thẹn với tất cả mọi người đấy biết chưa!” Đại Ngưu đấm vào vai Nguyễn Thiên một cái nói.

“Ta, thành thật xin lỗi a!” Nguyễn Thiên nói.

“Cái đó, trên tay ngươi là gì vậy?” Nhị Mãnh hướng Nguyễn Thiên hỏi.

Bấy giờ đám người mới để ý thấy nằm trong lòng bàn tay trái của Nguyễn Thiên, một đoá liên hoa màu tím đang chậm rãi xoay tròn.

“Cái này chính là liên hoa của Thanh Mãng.” Nguyễn Thiên nói, hắn sau khi bị Thanh Mãng nuốt xuống, đã tại trong nó đυ.c đẽo rồi ngắt lấy liên hoa của nó, song phá bụng nó ra ngoài.

“Bây giờ nó không khác gì một con trăn to xác bình thường cả.” Nguyễn Thiên nói, mất đi liên hoa, tu vi sanh liên của Thanh Mãng coi như phế, chí ít hiện giờ nó chỉ mất tu vi chứ chưa mất mạng.

Đám người xâu tụm nhìn ngắm liên hoa trên tay Nguyễn Thiên, Nguyễn Thiên cũng vui vẻ trưng ra cho mọi người xem. Bấy giờ từ liên hoa trên tay Nguyễn Thiên phát ra giao động linh lực khuếch tán ra xung quanh làm đám người giật thắt mình lui về sau.

Mà ngay khi liên hoa giao động, Thanh Mãng phía sau Nguyễn Thiên cũng vực dậy, ánh mắt cay độc nhìn xuống Nguyễn Thiên bên dưới, nó rích lên một tiếng rồi bổ nhào xuống muốn đem Nguyễn Thiên xé xác.

“Nguyễn Thiên cẩn thận!” Đám người giật mình kinh ngạc gọi.

Không cần mọi người nhắc nhở, Nguyễn Thiên hắn cũng đã phát giác ra từ sớm, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng xoay người, tay phải nắm thành quyền đấm đến miệng đen. Lực đạo đánh vào khoảng không trước miệng đen Thanh Mãng, hoá thành một cỗ kình phong hung bạo chấn nó bay ngược về sau trăm thước, rầm rầm va đập mạnh trên đất thân hình nó phơi ra.

Nguyễn Thiên phóng người lên cao, huyền phù trên không, tay trái cầm liên hoa, từ hai đầu ngón tay phải một cỗ giao động vô hình xuất hiện.

“Kiếm chỉ, sát.” Nguyễn Thiên vung tay về trước, giao động vô hình ngưng hoá thành một mũi kiếm sắc bén, từ đầu ngón tay phóng thẳng về hướng mi tâm Thanh Mãng trên đất.

Kiếm chỉ sắp chạm được vào mi tâm Thanh Mãng, thì một đạo linh lực xanh lam đã xẹt ngang qua bạo đi kiếm chỉ. Nguyễn Thiên đám người ngạc nhiên, sau khi đánh bạo công kích của Nguyễn Thiên, đạo linh lực kia vẫn lướt một đường theo quỹ đạo bay của nó thêm một lúc rồi mới nổ tung biến mất.

Nguyễn Thiên ánh mắt liếc nhìn bên phải nơi xa vị trí, một nam tử phục y xanh lam huyền phù trên không vị trí.

“Tu sĩ Tây vực!” Đại Ngưu đám người vừa nhìn đã nhận ra ngay, nam tử ấy đến từ tông môn ở Tây vực. Nam tử cũng để ý thấy ánh mắt của đám người, mà nghiên đầu hướng bọn họ nở một nụ cười ôn nhu.

Nguyễn Thiên nhíu mày phát giác lạ thường quan cảnh, dù Bách Thú Lâm quanh năm đen kịch, thì bầu trời vẫn là chân thực, bấy giờ trời đáng nhẽ ở giữa trưa, mà Nguyễn Thiên hắn lại thấy mặt trăng mọc phía sau nam tử ấy.

“Thanh Mãng này là của ngươi?” Nguyễn Thiên hướng nam tử hỏi.

“Đánh bại được Thanh Mãng, ngươi thực lực chí ít cũng là sanh liên sơ kì.” Nam tử nở một nụ cười hướng Nguyễn Thiên nói.

“Hừ, nếu là linh thú của ngươi, đã quản giáo không nghiêm để đả thương đến huynh đệ ta, thế thì nó chết được rồi” Nói rồi Nguyễn Thiên từ đầu ngón tay phóng ra công kích, kiếm chỉ nhanh như một tia chớp xuyên qua đầu lâu Thanh Mãng, tru diệt nguyên thần bên trong.

“Ngươi dám!” Nam tử tức giận quát lớn, nhưng y chưa kịp động thủ ngăn cản, Thanh Mãng đã chết không kịp kêu. Ánh mắt oán độc nam tử nhìn lấy Nguyễn Thiên, nghiến răng tức giận nam tử xiết chặt nắm đấm. Rõ biết là linh thú của y, nhưng Nguyễn Thiên nói gϊếŧ là gϊếŧ, hành động đánh chó không nể mặt chủ này đã chọc giận y.

“Hổn xược!” Nam tử tức giận vung tay, xanh lam linh lực từ y phóng thích, hoá thành vô số phi kiếm hướng Nguyễn Thiên công kích đến.