Xuyên Đến Thập Niên 60: Mang Thai Con Của Đại Lão

Chương 3: Xuyên qua

Giang Kiến Hứa nhìn qua Trương Hòa Bình, khóe môi nhếch lên khẽ cười, chỉnh lại vành mũ, cứ như vậy khoác vai anh ta, nhỏ giọng nói:

“Tiểu Vương này, tôi nói cho cậu nghe, cậu còn trẻ, gặp qua được mấy cô gái chứ? Hôm nay để cho cậu nhớ lâu, cậu nghe qua câu này chưa?

Ngựa tốt không dựa vào tiếng kêu, người đẹp không ở diện mạo, nhất là đồng chí nam, trông mặt mà bắt hình dong sẽ phải chịu thiệt trên người phụ nữ.”

Sau đó vỗ bả vai anh ta.

“Đi thôi, dẫn chúng tôi đi xem qua.”



Tấm biển nhà khách chính phủ nhân dân thành phố Lộc Kiều treo ở trên tường.

Hàn Thư Anh nhìn chằm chằm tấm biển kia một lúc lâu

Nhân viên ở đây là một chàng trai trẻ, chất phác, nhiệt tình, tốt bụng, hàm hậu, nhìn thấy cô, chẳng những không đuổi cô đi, còn lấy ấm nước rót cho cô một cốc nước ấm.

Nhưng Hàn Thư Anh – Người mặc bộ đồng phục học sinh kiểu Thái, áo sơ mi màu lam nhạt, váy xếp nếp màu xanh đậm, tất chân trắng và giày da đen, nào có tâm tư uống nước chứ?

Cô khép hai chân nhỏ ngồi trên ghế, căng thẳng nhìn bên ngoài, trời sắp tối rồi, bây giờ chẳng những trên người cô không có đồng nào, còn không có thân phận hợp pháp, trợ lý cũng không có bên người, chỉ có mình cô ngồi ở một thời đại lạ lẫm, trong căn phòng khách xa lạ, ngồi ngẩn người trên ghế dài lạ lẫm, tiếp theo nên làm gì bây giờ, cô cũng không biết.

Thời tiết cuối thu, gió lạnh thổi vù vù bên ngoài, thổi đến mức bây giờ tâm trạng của cô dần dần nặng nề hơn.

Đúng vậy cô xuyên qua.

Là tân binh của làng giải trí trong nước, vừa ra mắt Hàn Thư Anh đã nổi tiếng với gương mặt xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, gương mặt thiên sứ lại có dáng người lồi lõm, trong số những tiểu hoa đang hot, không có mấy người có giá trị nhan sắc và dáng người so được với cô, truyền thông nói cô vừa ra mắt đã là cục diện nghiền ép.

Về sau cô đứng vững gót chân ở làng giải trí, công ty lập tức nhận cho cô một bộ phim lớn về vườn trường, còn chưa phát sóng, giá trị nhan sắc đã thoát vòng, đang lúc sự nghiệp như mặt trời ban trưa, cô mặc đồng phục trong phim, tay cầm kịch bản, giẫm lên xe bảo mẫu, cứ vậy xuyên qua…

Lúc mới đầu xuyên qua, cô còn tưởng rằng đây là phim trường của một bộ niên đại nào đó, về sau phát hiện không phải, trời như sắp sụp xuống, cô phải tự ấn vào huyệt nhân trung của mình để tỉnh táo.

Bây giờ nhìn xung quanh, căn phòng đơn sơ, trên bàn để một ấm sắt, trong phòng có chậu rửa mặt tráng men và khăn tay.