Xuyên Đến Thập Niên 60: Mang Thai Con Của Đại Lão

Chương 2: Nhận được tin báo

Chương 2: Nhận được tin báo

Manh lưu nhiều ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng thành thị, phía trên đưa văn kiện xuống, hạ lệnh cưỡng chế yêu cầu chính quyền địa phương tiến hành rà soát, kiểm tra nghiêm ngặt nhân khẩu thành thị, lấy cục dân chính làm chủ, đưa tất cả người từ nông thôn đến thành thị không có công việc ổn định, không có chỗ ở hay người thu nhận, cùng nhau trục xuất về nguyên quán.

Sở cảnh sát chịu trách nhiệm thu nhận, tiến hành thẩm tra phân biệt những người này.

Mấy ngày nay bắt người, người trong sở đã chạy sắp gãy cả chân.

Giang Kiến Hứa vừa nghỉ ngơi được một lúc, còn chưa ngồi được nóng mông, bất đắc dĩ thở dài: “Con lừa của đội sản xuất cũng không mệt đến mức này.”

Đứng dậy cầm lấy mũ đội lên đầu.

Trạm cách nhà khách hơi xa, lúc hai người đạp xe đến cửa, mặt trời đã xuống núi rồi.

Lúc Trương Hòa Bình dừng xe, hỏi: “Tiểu Giang à, trong tay cậu còn phiếu thịt không?”

“Có.”

“Tôi biết ngay cậu còn mà, mỗi ngày thằng nhóc nhà tôi đều ồn ào muốn ăn thịt, cậu cho tôi mượn phiếu thịt dùng, tháng sau trả lại cho cậu.”

Giang Kiến Hứa dựng xong xe đạp, ánh mắt liếc qua lão Trương, ung dung đáp: “Đều là người một nhà cả, nói cái gì mà cho mượn hay không, ngày mai đưa cho anh.”

Lão Trương sung sướиɠ, thời đại này lương thực khan hiếm, cho dù dạng công nhân viên chức như bọn họ có tiền lương có phiếu, muốn ăn một bữa thịt cũng rất khó khăn, nhà Trương Hòa Bình bốn miệng ăn, mỗi tháng cộng lại cũng chỉ có một phiếu thịt tám lạng, cứ như vậy cũng xem như điều kiện không tệ.

Dù sao bây giờ ngay cả người anh em nông dân kiếm cơm ngoài đồng còn đói bụng, gia đình địa chủ còn không thừa lương thực, đương nhiên giai cấp địa chủ đã sớm bị đánh ngã.

Cũng chỉ có thanh niên độc thân như Tiểu Giang, một mình ở ký túc xá, ngày thường trong nhà chu cấp mới có thể thừa phiếu thịt mình kiếm được, dù sao điều kiện gia đình kia của người ta, không thiếu ăn.



Tiểu Vương – nhân viên làm việc trong nhà khách nhìn thấy người trong sở chạy đến, chạy chậm ra ngoài đón, vẻ mặt hớn hở.

“Đồng chí Vương, tình hình thế nào rồi?” Trương Hòa Bình hỏi.

Hai người ở bên ngoài cười cười nói nói, vừa vào nhà khách, sắc mặt lập tức nghiêm túc.

Tiểu Vương kích động không thôi, thấp giọng nói với bọn họ: “Là một cô gái, khi đến không có thư giới thiệu, tôi đã giữ lại, vóc dáng xinh đẹp, giống như minh tinh điện ảnh vậy, tôi sắp xếp cho cô ấy ở phòng khách bên kia, đồng chí công an, cô gái xinh đẹp như vậy đưa đi khai thác đá thật là đáng tiếc…”