Tám giờ, Thụy Tuyết đóng cửa sạp sớm hơn thường lệ. Về nhà tính toán lại, cô phát hiện hôm nay đã bán được hai mươi bốn bát, doanh thu gần cả ngàn.
Không chỉ có khách quen quay lại nhiều lần, còn có cả những khách nghe bạn bè, người thân giới thiệu mà tới nếm thử, thậm chí có những người qua đường tò mò cũng mua một phần để thử khi thấy sạp của cô đông đúc.
"Cứ tiếp tục thế này, ngày trở thành CEO, cưới được trai đẹp giàu có không còn xa." Thụy Tuyết nghĩ thầm trong niềm vui sướиɠ.
Nhưng thực tế còn thuận lợi hơn cả mong đợi của cô.
Hai mươi bảy bát.
Ba mươi sáu bát.
Bốn mươi tám bát.
Doanh thu hàng ngày tăng vọt, Thụy Tuyết vui đến nỗi mỗi ngày đều cười không ngậm được miệng.
Chi phí làm sủi cảo tôm rất thấp, chủ yếu là tiền mua tôm và vỏ bánh, còn chi phí điện nước và gas gần như không đáng kể.
Một bát sủi cảo tôm chỉ tốn 10 đồng, nhưng giá bán là 40, lợi nhuận đạt 300%, tỷ suất lợi nhuận cực kỳ cao.
"Cuối cùng cũng đã gom đủ tiền thuê nhà, không còn phải lo lắng nữa." Thụy Tuyết tranh thủ tìm chủ nhà, đóng tiền thuê ba tháng một lần.
"Thêm vài tháng nữa, đợi tiết kiệm đủ tiền rồi thuê một cửa hàng, sau đó đi theo hướng cao cấp." Thụy Tuyết quyết định, còn về phần liên quan đến tổ chức ma quái gì đó, cô đã sớm quên rồi.
5 giờ chiều, Thụy Tuyết ra sạp đúng giờ.
Cô vừa bước xuống xe, con mèo diễn viên chậm rãi bước tới, trông nó yếu ớt, cơ thể rất mệt mỏi.
"Lại làm sao nữa đây?" Thụy Tuyết thắc mắc. Đã ba ngày liên tiếp không thấy con mèo hay giả vờ ngã xuất hiện, cô cứ nghĩ nó đã biết khó mà lui.
Mèo diễn viên ngậm một tờ giấy trong miệng. Nó đặt tờ giấy xuống chân Thụy Tuyết, sau đó ủ rũ nằm xuống, tinh thần có vẻ không được tốt.
Thụy Tuyết nhướng mày, cầm tờ giấy lên xem kỹ.
"Giấy chứng nhận chẩn đoán? Thật không may, con mèo mắc bệnh dịch. Xin hãy nhanh chóng đến bệnh viện thú cưng để điều trị."
"Thời gian ủ bệnh của bệnh này là từ 2 đến 9 ngày, tử vong xảy ra trong vòng 24 giờ ở dạng cấp tính và diễn biến của bệnh là khoảng 7 ngày ở dạng bán cấp."
"Mèo bệnh thường không có tinh thần, lông xù, chán ăn, nôn mửa, nhiệt độ cơ thể tăng cao rõ rệt, chủ nuôi cần chăm sóc cẩn thận."
Thụy Tuyết ngừng động tác: "Mày bị bệnh dịch?"
Con mèo đen trắng kêu một tiếng yếu ớt, lông xù lên, đôi mắt xanh biếc ướŧ áŧ, trông rất tội nghiệp.
"Nhiệt độ cơ thể tăng cao?" Thụy Tuyết liếc nhìn con mèo.
Con mèo đen trắng lộ bụng ra, không tin thì chạm vào đi!
Thụy Tuyết cũng không khách sáo, thuận tay sờ một cái, phát hiện xúc cảm rất tốt: "Quả thật có chút nóng."
Con mèo đen trắng bị bóng dáng tử thần bao phủ, toàn thân không còn sức sống. Nó nhìn Thụy Tuyết với ánh mắt tội nghiệp, kêu một tiếng yếu ớt, nó không còn sống được bao lâu, bây giờ chỉ mong trước khi chết có thể ăn sủi cảo tôm cho no . . .
"Thật tội nghiệp . . ." Thụy Tuyết cảm thán.
Đúng vậy, đúng vậy. Con mèo đen trắng nhìn cô với ánh mắt đầy hi vọng.
“Buổi tối sau khi đóng sạp, tao sẽ cho con mèo bị bệnh một bát sủi cảo tôm để nó có thể ăn ngon.” Thụy Tuyết liếc nhìn còn mèo diễn viên nói: “Còn mày, không có phần.”
Con mèo đen trắng hóa đá, toàn thân trở thành tượng điêu khắc.
Thụy Tuyết đặt tờ giấy trước mặt con mèo diễn viên: "Bệnh là của một con mèo vàng, ở đây còn dán cả ảnh của nó. Mày nhìn kỹ đi, chỗ nào giống mày chứ?"
Con mèo đen trắng tức giận đập tờ giấy chẩn đoán bệnh án, nó không muốn nhìn!
Tiếp theo, nó bực bội đi qua đi lại, hoàn toàn không hiểu tại sao. Nó đã học theo con mèo vàng mập suốt ba ngày! Rõ ràng tư thế và hành động đều giống y hệt, sao lại bị lật tẩy?
Ngốc nghếch thật. Thụy Tuyết nhìn con mèo đang bực bội với ánh mắt thương cảm, đồng ý nói: "Khi nào tao kiếm được nhiều tiền, chắc chắn sẽ đưa mày đi khám bệnh ở khoa tâm thần thú y."
Ai muốn khám bệnh chứ? Nó muốn ăn! Con mèo đen trắng nhanh như chớp muốn chạy vào thùng gỗ để ăn. Tuy nhiên, Thụy Tuyết phản ứng nhanh, nắm lấy con mèo.
"Đừng quậy." Thụy Tuyết đặt con mèo xuống đất.
Đánh không lại, lừa cũng không được, con mèo đen trắng càng bực bội hơn.
"Cả ngày chỉ nghĩ đến việc lừa ăn lừa uống, mày không thể tích cực hơn, sống đúng đắn một chút à?" Thụy Tuyết cố gắng khuyên bảo, hy vọng con mèo đen trắng có thể sửa đổi, làm lại từ đầu, trở thành một con mèo tốt.
Con mèo đen trắng nhìn Thụy Tuyết một cách tức giận, sau đó nhanh chóng chạy đi. Ánh mắt đó rõ ràng nói rằng, nó sẽ trở lại!
"Mày vẫn là đừng quay lại thì hơn . . ." Thụy Tuyết lẩm bẩm.
. . .
Dương Vinh Kiệt năm nay 31 tuổi, sự nghiệp thành công, nhà xe đầy đủ. Ngoại trừ cái bụng bia hơi ảnh hưởng đến hình tượng của một người thành công, mọi thứ khác đều hoàn hảo. Nhưng bản thân anh ta không để ý, người ta nói bụng bia là biểu hiện của cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Đến giờ, đầu tư thành công nhất của anh ta là mở một khách sạn bên cạnh khu tái định cư.
Trong khu chủ yếu là dân cư nông thôn bị giải tỏa, vừa có tiền vừa có nhà tái định cư, tiền nhiều tiêu không hết. Nhiều người cả nửa đời trước sống trong cảnh nghèo khó, có tiền giải tỏa thì rất phóng khoáng tiêu xài. Cờ bạc, mua xe sang, mặc áo lông thú, ăn sơn hào hải vị, cái gì cũng muốn thử.
Dương Vinh Kiệt nhìn thấy cơ hội kinh doanh, quyết định mở một nhà hàng cao cấp. Thực tế chứng minh, anh ta đã chọn đúng. Cư dân khu này thường xuyên đến nhà hàng ăn uống, thậm chí còn mời bạn bè người thân, kinh doanh rất phát đạt.
Nhưng những ngày gần đây, không hiểu sao, việc kinh doanh nhà hàng lại sụt giảm đáng kể, khách hàng ít đến đáng thương.
"Có phải có ai đã xúc phạm khách hàng, gây ra xung đột không?" Dương Vinh Kiệt nghi ngờ nhìn lướt qua mọi người dưới quyền. Cư dân khu này trước sống chung một làng, ai cũng quen biết nhau. Bất kể ai bị xúc phạm, chỉ cần thông báo cho nhau sẽ bị tẩy chay chung.
"Không có nha." Quản lý mặt mày ủ rũ: "Chỉ là tự dưng không có khách tới thôi.”
Dương Vinh Kiệt nhìn quanh đại sảnh. Bình thường khách đến đông kín, chỗ ngồi không còn, nhân viên bận rộn không ngớt, hôm nay chỉ có vài ba người, ghế ngồi một nửa cũng không đầy, làm sao có thể tự dưng như vậy được? Chắc chắn phải có lý do!
Suy nghĩ rất lâu, Dương Vinh Kiệt quyết định: "Mọi người cứ làm việc đi, tôi tự mình đi một chuyến." Anh ta mang theo vài món điểm tâm, đi đến nhà cựu trưởng thôn để thăm dò tin tức.
Sau một hồi trò chuyện lòng vòng, cuối cùng cũng đi đến vấn đề chính. Dương Vinh Kiệt ngụ ý tỏ vẻ: "Có phải nhà hàng có chỗ nào không tốt không? Có chuyện gì chú cứ nói với con, con chắc chắn sẽ bảo nhân viên sửa chữa."
Trưởng thôn bị kéo nói chuyện cả nửa ngày, cuối cùng cũng phản ứng. Ông ấy cười: "Chuyện này không phải lỗi của nhà hàng." Sau đó, ông ấy kể về việc dân cư gần đây thích ăn sủi cảo.
Cuối cùng, trưởng thôn kết luận: "Đồ ăn ngon mà không đắt, tất nhiên họ sẽ mua thứ rẻ hơn."
Dương Vinh Kiệt “. . .". Câu này có nghĩa là, món ăn của đầu bếp khách sạn được trả lương cao của anh ta còn không ngon bằng một quán ăn ven đường?
Trưởng thôn nhìn qua là biết ngay đối phương không tin. Thực lòng mà nói, trước khi nếm thử, ông ấy cũng không tin. Vì vậy, ông ấy đứng dậy đi vào bếp mang ra một bát sủi cảo tôm: "Này, đồ đây, cậu thử xem."
Dương Vinh Kiệt nửa tin nửa ngờ, thử đặt một miếng sủi cảo vào miệng. Nước súp tràn đầy, tôm tươi ngon, anh ta lập tức hiểu tại sao khách sạn của mình lại bị chê bai.
"Một bát bốn mươi." Trưởng thôn chỉ vào bát sủi cảo: "Nhưng còn ngon hơn nhiều so với món tôm rim ở nhà hàng."
"Con hiểu rồi." Lúc rời đi, Dương Vinh Kiệt mặt mày u ám. Sự việc còn tồi tệ hơn anh ta tưởng. Làm ngành ăn uống, cốt lõi là hương vị. Đồ ăn không ngon, dịch vụ tốt đến đâu cũng vô ích.
"Một quán ăn ven đường sao có thể làm ngon hơn khách sạn?" Dương Vinh Kiệt trăm điều không giải thích được.
Bỗng nhiên, anh ta lóe lên một ý tưởng: "Có phải do nguyên liệu, hay là do tay nghề? Nếu chỉ là do nguyên liệu thì mình chỉ cần tìm nguồn nguyên liệu tốt, không phải là khách sạn sẽ lại làm ăn phát đạt sao!"
Nghĩ đến đây, Dương Vinh Kiệt lòng nóng như lửa đốt, vội vã đi tìm thông tin về quán ăn đó.
Vào khoảng sáu giờ chiều cùng ngày, Thụy Tuyết thấy một người đàn ông mặc vest lịch sự chạy đến trước quán của cô.
"Cho một phần sủi cảo tôm." Cẩn thận, Dương Vinh Kiệt gọi một phần để thử vị trước.
Thụy Tuyết múc một bát đưa cho anh ta.
Dương Vinh Kiệt ăn hai miếng, không khỏi gật đầu, đúng là vị này.
"Sủi cảo nhà cô làm thế nào vậy? Tôi thấy sủi cảo ngâm trong nước lâu mà vỏ không hề bị nát." Dương Vinh Kiệt bắt đầu dò hỏi một cách khéo léo.
Thụy Tuyết không hề biến sắc: "Bí quyết riêng, công thức gia truyền."
“Sủi cảo có thể ngâm trong nước bao lâu? Mấy giờ?" Dương Vinh Kiệt tiếp tục hỏi.
"Một hai ngày cũng không vấn đề." Thụy Tuyết đáp lại cẩn thận.
"Tôm ở đâu mà ngon như vậy?" Dương Vinh Kiệt khen ngợi một cách cường điệu.
"Tôi có kênh cung cấp đặc biệt." Thụy Tuyết giả vờ như mình mua tôm từ người khác.
Dương Vinh Kiệt: ". . ."
Chủ quán hình như có hỏi gì cũng trả lời, nhưng dường như lại chẳng nói gì, quá gian xảo.
Thụy Tuyết nghiêng đầu: "Anh đến ăn sủi cảo hay đến để dò hỏi bí mật kinh doanh?"
Dương Vinh Kiệt lau mồ hôi: "Cả hai đều không phải."
Anh ta thò tay vào túi áo vest, rút ra một tấm danh thϊếp: "Tôi tên là Dương Vinh Kiệt, mở một khách sạn. Nghe nói sủi cảo tôm của cô đặc biệt ngon, muốn hỏi xem có thể nhập một ít nguyên liệu không."
Bán nguyên liệu nấu ăn? Cũng là một con đường làm giàu, Thụy Tuyết từng nghĩ đến. Cô suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Có thể bán nguyên liệu cho anh, giá cả tính sao?"
Đến vấn đề quan trọng, Dương Vinh Kiệt trở nên thận trọng hơn: "Tôm lớn cỡ nào?”
"Con dài nhất từ gốc lòng bàn tay đến đầu ngón giữa, con nhỏ thì đủ loại." Thụy Tuyết đầy tự tin.
Dương Vinh Kiệt không phải là người chưa từng trải qua, anh ta bỗng nhớ ra điều gì đó, thử hỏi: "Tôm đỏ Argentina?"
Tôm đỏ Argentina dài từ gốc lòng bàn tay đến đầu ngón giữa, rất nổi tiếng trong ngành ẩm thực.
"Dài tương đương, nhưng nguồn gốc khác nhau, hương vị cũng khác." Thụy Tuyết thầm nghĩ, thực ra tôm lớn hơn cũng có thể nuôi được, nhưng như vậy thì quá nổi bật.
Suy nghĩ một lúc, Dương Vinh Kiệt quyết định "Nếu tôi muốn mua một trăm cân, giá bao nhiêu?"
Tôm đỏ Argentina có giá thị trường khoảng ba mươi tệ mỗi cân, vì vậy Thụy Tuyết mở miệng tăng giá lên gấp đôi "Sáu mươi tệ một cân, dài tương đương tôm đỏ Argentina."
Dương Vinh Kiệt: ". . ."
Anh ta trông giống kẻ tiêu tiền như rác lắm sao? Nếu không thì sao giá lại cao gấp đôi hàng ngoại, chẳng lẽ là tôm của thần tiên!
Dương Vinh Kiệt không biết, ở một mức độ nào đó, anh ta đã đoán đúng.