Bữa Tiệc Hải Sản

Chương 7: Khởi sắc 4

Trở lại căn nhà cho thuê, Thụy Tuyết bắt đầu kiểm kê gia sản của mình. Một lát sau, cô ngạc nhiên phát hiện ra sau khi trừ chi phí sản xuất, số tiền tiết kiệm được của cô lên tới 1.200 nhân dân tệ!

“Cuộc sống vẫn rất tươi đẹp.” Trong tay cô chỉ có vài tấm đầu ông già màu đỏ nhưng Thụy Tuyết đã lật đi đếm lại không biết bao nhiêu lần, một chút cũng không biết chán mà ngược lại còn cười toe toét.

Buổi tối ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, Thụy Tuyết mua một lúc 20 cân tôm. Khi trở về nhà thuê, cô mang tất cả hai mươi cân tôm vào trong không gian, đổ vào con suối.

Đi ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau, Thụy Tuyết dậy sớm tiến vào không gian có tôm, qua một đêm, con tôm bỗng to lên, to gần bằng nửa bàn tay.

Thụy Tuyết cẩn thận nhìn nó, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Thời gian vừa phải." Nếu để lâu hơn một một chút tôm sẽ to hơn nữa, làm sủi cảo tôm sẽ rất bất tiện. Vì phòng ngừa người khác nghi ngờ, cô chỉ có thể cắt chúng thành từng miếng.

Khi vớt tôm lên, Thụy Tuyết cực kỳ tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ điểm mù nào của con suối. Cô không muốn một ngày nào đó ghé qua và “bất ngờ” tìm thấy một con tôm to như quả bóng rổ đang ngồi xổm trong suối.

Sau một hồi cuối cùng cũng vớt xong.

Thụy Tuyết đem tôm vào bếp rửa sạch, làm sạch chỉ tôm, bóc vỏ, làm sủi cảo nhân tôm . . .

Làm việc hồi lâu, Thụy Tuyết cuối cùng cũng xử lý xong tất cả. Cô đếm được tổng cộng 560 chiếc sủi cảo tôm, sau đó cô trực tiếp chuyển sủi cảo và nồi vào trong không gian.

“56 bát sủi cảo tôm, đủ bán mấy ngày.”

. . .

Buổi chiều năm giờ, Thụy Tuyết đúng giờ ra quán.

Không lâu sau khi dựng gian hàng, những khách hàng xa lạ lần lượt đến hỏi thăm. Có các dì, các bà mẹ trẻ dẫn theo con cái, công việc làm ăn thuận lợi đến mức Thụy Tuyết bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.

Mãi cho đến khi vài người dì bắt đầu trò chuyện, Thụy Tuyết mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Lúc trước ăn ở nhà a Hằng, mỗi người chỉ được có mấy cái, ăn không vừa miệng chút nào, vẫn là mỗi người một bát mới đủ!"

"Tay nghề của cô gái nhỏ thật tốt!"

"Cô gái nhỏ, ta ăn xong rồi, lại thêm một bát nữa."

"Được." Thụy Tuyết nhanh chóng đổ đầy sủi cảo.

Đợi cho Vương Xảo Xảo tan làm đi tới, chỉ thấy vài người đang tụ tập quanh quầy hàng, vẻ mặt hài lòng với đồ ăn của mình.

Vương Xảo Xảo nghĩ ở trong lòng, nhìn địa chỉ, đúng là nơi này rồi, chủ quán kinh doanh càng ngày càng tốt, sủi cảo chắc sẽ chưa bán hết đâu nhỉ?

Cô ấy vội vàng đi về phía trước nói: "Bà chủ, hai bát sủi cảo, mang đi."

Thụy Tuyết nhắc nhở: "Một bát sủi cảo nhà tôi giá 40 tệ."

"Ừ, tôi biết."

"Được, vậy tôi đi đóng gói." Trong lòng Thụy Tuyết nói, xem ra người này cũng là do khách quen giới thiệu đến.

Nắp thùng gỗ đóng chặt, không ai biết bên trong có bao nhiêu sủi cảo. Thụy Tuyết giả vờ múc sủi cảo ra khỏi thùng, nhưng thực chất cô đang lấy sủi cảo ra khỏi không gian, cho vào hộp dùng một lần.

“Hai phần của cô.” Sau khi đóng gói xong, Thụy Tuyết đưa túi nhựa cho Vương Xảo Xảo.

"Cảm ơn." Vương Xảo Xảo thở phào nhẹ nhõm, ôm túi nhựa về nhà.

Sau khi vài vị cô dì ăn xong, họ lau miệng rồi rời đi.

. . .

Bạch Vi Trúc năm nay vừa mới bắt đầu đi làm, chẳng những xuất thân từ một gia đình khá giả mà ngoại hình cũng rất xinh đẹp. Hàng ngày cô ấy đều lái xe hơi sang trọng ra ngoài, không thua gì bạch phú mỹ.

Bạch Vi Trúc trong đời có hai sở thích chính, một là ăn hải sản, cái còn lại là vuốt ve mèo. Cô ấy thường nói: "Hải sản sao có thể không ngon? Kiếp trước tôi có thể là mèo, cho nên kiếp này mới đặc biệt thân thiết với mèo, khẩu vị so với mèo cũng không khác biệt lắm."

Bởi vì cùng làm việc trong một bộ phận, có cùng sở thích nên Bạch Vi Trúc và Tô Tú rất hợp nhau, từ khi cô ấy nếm thử món sủi cảo tôm, Bạch Vi Trúc lập tức kinh động, nhớ mãi không quên.

“Cậu định đi mua trà chiều sao?” Bạch Vi Trúc dùng ánh mắt tha thiết hỏi Tô Tú.

Tô Tú biết rõ Bạch Vi Trúc nói đi mua trà chiều, nhưng thực ra là đi mua sủi cảo tôm, cô ấy thở dài buồn bã nói: “Lại mua tiếp thì cuối tháng mình phải ăn đất!"

Bạch Vi Trúc có chút thất vọng.

"Bạn à, cậu muốn ăn thì tự đi mua đi, ngay ở bên cạnh." Tô Tú mở cửa sổ tùy ý chỉ.

"Là cửa hàng đó sao?" Bạch Vi Trúc có chút kinh ngạc, chủ quán kia nhìn qua rất có khí chất, còn rất xinh đẹp.

"Ừ. Tan sở có thể mua một phần, ăn trên đường về nhà rất tiện lợi." Tô Tú không khỏi hâm mộ, đây là sự khác biệt giữa người bình thường và bạch phú mỹ. Trong khi những người bình thường đang làm việc ngoài giờ để kiếm nhiều tiền, bạch phú mỹ đã nhàn nhã rời khỏi công việc, lái chiếc xe sang trọng của mình rời đi . . .

“Được, mình đi mua.” Trước khi đi, Bạch Vi Trúc hỏi: “Cậu có muốn mình mang cho cậu một phần không?”

"Không cần, mình không đói." Tô Tú mạnh miệng: "Cậu mua xong thì về nhà sớm đi."

“Được.” Đến giờ tan sở, Bạch Vi Trúc đúng giờ rời khỏi công ty.

Người vừa rời đi, Tô Tú liền cúi mặt xuống, lẩm bẩm: "Tối nay đừng ăn mì gói nữa."

Bạch Vi Trúc thật ra muốn mời khách, nhưng lại sợ Tô Tú nhận sẽ cảm thấy bản thân không biết xấu hổ? Ghi nợ ân tình người khác không bằng tự chính mình ăn.

Bạch Vi Trúc đi ra khỏi văn phòng, không đến mấy phút đã đi tới quầy hàng "Một phần sủi cảo tôm, mang đi."

"Được." Thụy Tuyết lấy hộp dùng một lần đóng gói lại.

Lúc này, một con mèo đi đến cách Bạch Vi Trúc không xa, nhẹ nhàng kêu meo meo.

Bạch Vi Trúc sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nói: "A, lớp màu bạc thật đẹp!"

Thụy Tuyết buồn bực, lớp màu bạc là cái quỷ gì? Con mèo lừa gạt này không phải màu trắng sao?

Con mèo đen trắng tiếp tục diễn trò, chỉ thấy mũi nó co giật, nhìn chằm chằm vào hộp cơm với vẻ mặt thèm thuồng.

Thân là mèo nô cao cấp, Bạch Vi Trúc phản ứng rất nhanh: "Muốn ăn sủi cảo tôm?"

"Meo~" Con mèo đen trắng càng kêu dễ thương hơn.

Thụy Tuyết cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không biết con mèo này muốn làm cái quái gì?

Bạch Vi Trúc nghe thấy tiếng mèo kêu, trong lòng tan chảy: "Cho mày cho mày, cho mày hết!" Cô ấy không chút do dự mở hộp ra đặt trước mặt con mèo.

Lúc này, mèo đen trắng chần chờ một chút, nó ngập ngừng tiến lên một bước, sau đó quay đầu nhìn Bạch Vi Trúc, như sợ bị cô ấy đánh lén.

Bạch Vi Trúc giơ tay lên, mỉm cười lùi lại vài bước.

Sau đó, con mèo đen trắng lại gần cúi đầu ăn, thế nhưng trong khoảng thời gian này nó vẫn cảnh giác, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.

Bạch Vi Trúc vui vẻ nghĩ khi con mèo ăn đến mức quên hết tất cả, cô ấy có thể lẻn đến gần, thuận lợi bế con mèo này lên. Con mèo này quá đẹp, thân là một miêu khống, cô ấy không thể kiểm soát được hai thuộc tính ngoại hình!

Con mèo đang ăn.

Bạch Vi Trúc giữ nguyên bình tĩnh, chậm rãi tới gần một bước, hai bước, ba bước.

Mèo đen trắng không biết là ăn đến cao hứng hay không để ý, tùy ý Bạch Vi Trúc lại gần.

Bạch Vi Trúc khó có thể kiềm chế sự hưng phấn của mình. Chỉ cần một bước nữa thôi là cô ấy sẽ có thể bế được con mèo lên!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con mèo đen trắng nuốt chửng hai chiếc sủi cảo cuối cùng trong một ngụm rồi đứng dậy bỏ chạy như điên.

Bạch Vi Trúc: ". . ."

Mắt thấy có thể bế thành công, kết quả nó chạy . . .

Nó chạy . . .

Chạy . . .

Thụy Tuyết che miệng cười trộm. Ăn xong bỏ chạy, đặc biệt không biết xấu hổ, nhưng lại phù hợp với phong cách thường ngày của con mèo nào đó.

Thức ăn bị mất, mèo cũng không ôm được. Vẻ mặt Bạch Vi Trúc chán nản, chỉ đành phải mua một chiếc sủi cảo tôm khác.

Trong lúc đóng gói, Thụy Tuyết nhân cơ hội hỏi: "Con mèo đó không phải màu trắng sọc đen sao? Tại sao lại gọi là lớp màu bạc?"

Bạch Vi Trúc lấy lại bình tĩnh, hồi lâu mới nói: "Lớp lông ngoài cùng của nó có màu bạc, nhưng hình như quá nhỏ, màu bạc không rõ lắm, có cảm giác hơi xám và sẫm. Đợi nó lớn lên sẽ trở nên bình thường."

Thụy Tuyết chợt nhận ra.

Bạch Vi Trúc miễn cưỡng cười, sau đó rời đi.

Thụy Tuyết đánh giá, cô gái này vẫn chưa hồi phục sau cú sốc bị mèo lừa ăn nên vẻ mặt đặc biệt ngẩn ngơ.

"Meo meo meo." Thủ phạm nhảy lên bàn, kiêu ngạo cười với Thụy Tuyết.

Nó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên như muốn nói, xem người ta thức thời chưa? Cô mau học hỏi người ta thêm đi.

Thụy Tuyết giật mình, nhanh chóng lấy ra một miếng giẻ đậy lên người con mèo lừa đảo.

"Meo meo meo!!" Con mèo lừa đảo vùng vẫy dữ dội.

Thụy Tuyết phớt lờ, cho đến khi cô tìm được một góc mà không ai có thể nhìn thấy mới buông nó ra.

“Đừng giả vờ quen biết tao!” Thụy Tuyết vô cùng sốt ruột. Nếu người khác cho rằng cô cố tình xúi giục con mèo đi lừa gạt, thế thì cô có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.

Con mèo lừa gạt không hài lòng vung đuôi. Nó lừa đồ ăn đồ uống bằng khả năng của mình, tại sao nó phải trốn?

Thụy Tuyết ngơ ngác nghĩ rằng việc gặp phải con mèo vô lại này quả thực là điều bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời cô.

. . .

Vương Xảo Xảo trở về nhà, đưa một phần sủi cảo tôm cho mẹ: "Mẹ nếm thử chút đi.”

“Mẹ không ăn đâu.” Dì Vương không vui, nghĩ đến một phần sủi cảo giá bốn mươi tệ, bà ấy lại không nỡ ăn.

"Nếm thử một chút." Vương Xảo Xảo kiên trì.

Dì Vương không thể từ chối đành phải cắn một miếng, kết quả vừa đưa sủi cảo vào miệng, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Cái sủi cảo này . . ."

"Ăn ngon đúng không?" Vương Xảo Xảo vớt một cái cho vào miệng.

“Khó trách có người sẵn sàng bỏ bốn mươi đồng để mua.” Dì Vương cuối cùng cũng hiểu tại sao.

“Ăn hàng ngày thì hơi đắt nhưng thỉnh thoảng ăn một chút vẫn được.” Vương Xảo Xảo nhét một chiếc sủi cảo khác vào miệng, vui vẻ nhắm mắt lại.

. . .

Khoảng tám giờ tối sau khi tan sở, Tô Tú vô ý thức nặng nề đi về phía quầy hàng của Thụy Tuyết.

Khóe miệng Tô Tú giật giật, một mặt lý trí mách bảo cô ấy nếu mỗi ngày mua sủi cảo thì tài chính có lẽ sẽ thâm hụt, nhưng một mặt khác, cơ thể cô dường như mất kiểm soát lao thẳng về phía mục tiêu.

"Tới rồi? Một phần sủi cảo mang về làm cơm tối?" Thụy Tuyết chủ động chào hỏi.

Tô Tú nuốt nước miếng, rất muốn nói mình chỉ là đi ngang qua, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, lại biến thành: "Ừ, một phần mang về." Vừa nói ra miệng cô ấy lập tức ảo não.

“Sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt cay đắng oán hận của Tô Tú, Thụy Tuyết không khỏi hỏi.

Vẻ mặt Tô Tú đặc biệt u sầu bất lực: “Đồ ăn khiến người ta đánh mất lý trí.” Mà cô ấy tự chỉ cực kém, hoàn toàn không thể nhịn nổi.

"Tất cả mọi người đều như vậy." Thụy Tuyết cười nói.