Ảnh Hậu Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 10

Bộ phim dài 98 phút, Giang Nam Khê cố gắng trôi qua hơn sáu mươi phút nhàm chán đến mức muốn bùng nổ của bộ phim, lúc sắp đến gần phần kết thúc thì cuối cùng Hạ Chỉ Ngôn cũng có được cảnh quay ở góc chính diện.

Cô ấy mặc trang phục của hoa khôi trong lầu xanh, chậm rãi đi về phía đài hoa sen ở trung tâm, khi Hạ Chỉ Ngôn hơi nhảy lên trông cô ấy giống như tiên tử đang nhảy múa. Nhẹ nhàng rơi trên trống, áo đỏ như lửa, ống tay áo như ánh bình minh.

Làn da của Hạ Chỉ Ngôn rất trắng, nước da trắng phối với áo đỏ thế này khiến cô ấy trông vô cùng nổi bật, phối hợp với âm nhạc ở trong bộ phim được đạo diễn cố ý điều chỉnh khiến cảnh quay của cô ấy hiện ra vài phần vẻ đẹp ẩn chứa uy áp và quỷ bí.

Mỗi một động tác đều là do chính Hạ Chỉ Ngôn tự mình múa ra, dù sao cô ấy cũng xuất thân từ trường học vũ đạo. Đường cong cơ thể Hạ Chỉ Ngôn rất đẹp mắt, mỗi một động tác tay của cô ấy đều vô cùng dứt khoát và có lực, giống như thể tay của cô ấy có thể kéo dài vô hạn về phương xa.

Giang Nam Khê nhìn đến ngây dại.

Chờ sau khi đối phương xuất hiện ở trước cái gọi là ống kính cỡ lớn, Giang Nam Khê càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Bởi vì cô ấy chỉ cần liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra được, người đang múa trong phim hoàn toàn không phải Hạ Chỉ Ngôn.

Hẳn đây là diễn viên đóng thế cô ấy cho cảnh này.

Trên ngực trái của Hạ Chỉ Ngôn có một nốt ruồi đỏ vô cùng xinh đẹp, nó giống như nốt ruồi son hay còn gọi là chu sa chí. Trên xương cổ của cô ấy cũng có hai nốt ruồi đen ở gần sát nhau trông rất tinh xảo, rất đẹp. Người đang múa ở trong phim hoàn toàn không hề giống với Hạ Chỉ Ngôn.

Giang Nam Khê biết suy nghĩ của mình lúc này rất không chuyên nghiệp, nhưng cô cảm thấy rất vui.

Vì chuyện này cho nên lúc xem phim xong đi ra ngoài, cô vui vẻ đến mức nhảy chân sáo.

Lúc người đại diện công ty ký hợp đồng với Queens xong gọi điện thoại cho Giang Nam Khê, đối phương nghe thấy giọng điệu vui vẻ của cô thì không nhịn được tò mò bèn hỏi: "Nam Nam, em gặp được chuyện tốt gì rồi à?"

“Không có gì." Giang Nam Khê cố gắng kìm chế khóe miệng của mình không cho nó nâng lên, cô bình tĩnh hỏi, "Chị Lý, tại sao chị lại đột nhiên gọi điện thoại cho em vậy ạ?”

"Có cái chương trình giải trí nọ mời chúng ta tham gia, em xem liệu em có muốn tham gia để lấy nó làm bước đệm cho em trong sự nghiệp hay không rồi gửi? Là thế này, bởi vì trước đó em có từng nói với chị sẽ không tham gia chương trình giải trí, chỉ muốn làm âm nhạc, cho nên chị cũng không dám chắc chắn với suy nghĩ của em hiện tại cho lắm…"

"Nhưng mà chương trình giải trí này thoạt nhìn hẳn là không làm chậm trễ tiến độ thi tốt nghiệp trung học của em đâu, hơn nữa cường độ quay chương trình cũng không quá lớn, chế tác và đạo diễn đều là người quen của chị nên chị biết rõ tính cách của bọn họ cũng không tệ lắm. Lúc trước khi chương trình quyết định chọn khách mời danh dự thì đã xảy ra vài sự cố cho nên bọn họ muốn tìm hai người nữ, vừa hay hai người ở chung một nhóm có thể hỏi han nhau.”

“Sự việc lần này khá gấp nhưng mà em cứ an tâm đi nhé, chị đã gửi tài liệu sang cho em rồi.”

Chương trình giải trí gì thế nhỉ?