“Hình như tớ nhìn thấy Hạ Ảnh Hậu rồi.”
Động tác của Giang Nam Khê dừng lại: "Khi nào?”
Thẩm Đại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Nửa đêm lúc thức dậy đi WC.”
Hô hấp của Giang Nam Khê ngừng lại: "Thẩm Đại, cậu nghe tớ giải thích…”
Thẩm Đại duỗi ngón tay chỉ vào một bộ ảnh tả thực về Hạ Chỉ Ngôn được đặt ở trong phòng khách, hét lớn, "Thứ mà tớ nhìn thấy lúc hơn nửa đêm nhìn thấy cái này đó!"
"Giang Nam Khê, tôi nói cậu là fan hâm mộ điên cuồng của Hạ Ảnh Hậu mà cậu còn cố cãi chày cãi cối nữa à?! Ngoại trừ fan ra thì làm gì có ai sẽ làm loại chuyện treo ảnh chụp của người khác ở khắp nơi trong nhà của mình được cơ chứ! Cậu không chỉ là fan mà còn u mê người ta điên cuồng đến mức cực hạn luôn đó!"
Giang Nam Khê: "...”
“Cậu nói đúng, tớ chính là fan hâm mộ của Hạ Ảnh Hậu, tớ yêu cô ấy đến mức không thể tự kiềm chế được bản thân." Giang Nam Khê đẩy Thẩm Đại vào nhà vệ sinh, "Bây giờ cậu hãy đi tắm rửa đánh răng đi, sau đó cút ra khỏi nhà tôi. Không tắm xong thì không được ra ngoài.”
Giang Nam Khê trở tay khóa cửa nhà vệ sinh.
Trầm Đại mắng to: "Đậu má! Cậu bị điên rồi đúng không!”
"Không phải cậu chỉ bị tôi phát hiện ra cậu là fan hâm mộ của Hạ Ảnh Hậu thôi sao?! Tại sao cậu lại làm thế với tôi cơ chứ?! Mở cửa ra! Mở cửa ra! Bớ người ta có người ở chỗ này chơi giam cầm play a a a!"
Giang Nam Khê lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa, giơ tay hung hăng đấm mạnh vào cánh cửa, cửa phát ra tiếng vang rất lớn, Thẩm Đại ngoan ngoãn từ bỏ.
U linh ồn ào trong nhà cuối cùng cũng chịu câm miệng, Giang Nam Khê mới có dư sức lực để tiếp tục tìm điện thoại di động. Cô tìm thấy điện thoại di động ở phía dưới con thỏ bông ở trên ghế sô pha, cùng với một điếu thuốc lá điện tử.
Giang Nam Khê cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô cầm lấy điện thoại rồi mở ra, quả nhiên Hạ Chỉ Ngôn có nhắn tin cho cô.
Chị: [Chị thấy em ngủ rất ngon, sợ đánh thức em cho nên chị lập tức tắt đồng hồ báo thức. Cảm ơn Nam Nam đã chăm sóc cho chị ngày hôm qua nhé.]
Chị gái: [Ngoài ra, người bạn ngủ trong phòng ngủ của em đã gặp chị vào lúc nửa đêm. Hình như cô ấy say rượu rồi thì phải. Trên ghế sô pha còn có một điếu thuốc lá điện tử, không biết có phải là của bạn em hay không.]
Giang Nam Khê trả lời không chút do dự: [Đúng ạ.]
Giang Nam Khê: [Là của bạn ấy ạ.]
Hạ Chỉ Ngôn lập tức trả lời: [Tuy rằng chị không rõ tính cách con người cô ấy như thế nào, nhưng hút thuốc uống rượu là thói quen rất xấu. Chị sẽ không can thiệp vào vấn đề bạn bè của em, phần còn lại em tự lo liệu đi.]
Quả là một câu trả lời đúng chuẩn của bậc phụ huynh tốt.
Giang Nam Khê gửi biểu cảm làm nũng hình thỏ cho cô ấy, nói: [Vâng ạ.]
Nhưng trong lòng cô đang nghĩ, nếu Hạ Chỉ Ngôn có thể ghen thì tốt rồi.
Giang Nam Khê đứng dậy sửa sang lại ghế sô pha. Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ sát đất ban công như đang nhắc nhở cô rằng trời đã sáng rồi, cô không nên nằm mơ nữa.