Giang Nam Khê nhìn đồng hồ, chỉ còn có nửa tiếng nữa để cho Hạ Chỉ Ngôn ngủ trước khi xuất phát đi quay tiếp.
Giang Nam Khê không làm cái gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh giường của Hạ Chỉ Ngôn, chỉ ngắm nhìn cô ấy như vậy nhưng Giang Nam Khê lại hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán.
Tại sao trên thế giới này có thể có người xinh đẹp như vậy được cơ chứ?
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ở trong nhà trẻ, Giang Nam Khê đã cảm thấy đây nhất định là người xinh đẹp nhất trên thế giới.
Chị gái thần tiên hay được viết trong truyện cổ tích đã xuất hiện trước mặt cô.
Sau đó, cô trở thành bà tiên đỡ đầu của đối phương.
Nhưng Giang Nam Khê vẫn chỉ chịu gọi cô ấy là chị.
Giang Nam Khê biết Hạ Chỉ Ngôn thiếu ngủ cho nên cô không dám làm gì cả, thậm chí hô hấp cũng rất nhẹ. Cô lẳng lặng ngồi ở đó, tay khoát ở trên đùi mình, một bên dùng ánh mắt làm bút miêu tả khuôn mặt Hạ Chỉ Ngôn, một bên dùng đầu ngón tay ở trên đùi lặng lẽ vẽ xuống dáng vẻ của cô ấy.
Giang Nam Khê đã vẽ hàng ngàn lần.
Giang Nam Khê thích thời khắc yên tĩnh này nhất, Hạ Chỉ Ngôn không nói lời nào, cô ấy ngủ ở bên cạnh cô giống như một con thú nhỏ. Bởi vì vào thời điểm như thế này cô mới có thể không kiêng nể gì, không hề che giấu mà dùng ánh mắt của mình nhìn chăm chú cô ấy.
Nhưng cô cũng sợ loại thời khắc này nhất.
Trong nháy mắt bầu không khí giữa hai người lúc quá mức im ắng sẽ khiến cho con thú hoang dã đang ngủ đông ở trong lòng cô đè nén tiếng rít gào.
Giang Nam Khê cảm thấy bản thân là một người có khả năng tự kiềm chế rất tốt, điều này được thể hiện ở việc quản lý cảm xúc và khống chế du͙© vọиɠ của cô. Nhưng con thú có tên là Tình Yêu thì không hề bị cô trói buộc.
Dựa theo loại phim thần tượng mà Hạ Chỉ Ngôn từng quay trước kia mà nói, lúc này, nhân vật chính sẽ hôn trộm người mà mình thầm yêu.
Đương nhiên phim thần tượng không lừa người rồi.
Người mình thích ngủ ở trước mặt mình, chuyện muốn len lén hôn đối phương một cái là chuyện đương nhiên nhất.
Nhưng người khác có thể, Giang Nam Khê thì không thể.
Bởi vì cô hiểu rõ hơn ai hết, tất cả những sự đối xử đặc biệt nàng nhận được từ Hạ Chỉ Ngôn, tất cả thân mật, tất cả đều dựa trên điều ‘Trong mắt Hạ Chỉ Ngôn cô là em gái của cô ấy’.
Thế thôi.
Một khi hành động của Giang Nam Khê vượt qua giới hạn mà một người em gái nên có, như vậy tất cả những gì cô và Hạ Chỉ Ngôn cùng nhau xây dựng hơn mười năm qua sẽ dễ dàng bị phá hủy.
Cô phải là một đứa trẻ ngoan.
Cũng chỉ có thể làm một đứa trẻ ngoan.
Không biết có phải bởi vì Hạ Chỉ Ngôn đang ở bên cạnh cô hay không, Giang Nam Khê cảm thấy an tâm hơn bình thường rất nhiều. Rõ ràng Giang Nam Khê không buồn ngủ, nhưng chung quanh quá yên tĩnh, cho nên cô không nhịn được thay đổi tư thế. Vốn dĩ cô đang ngồi ở trên ghế cạnh giường, sau đó cô lại ngồi ở trên mặt đất, cuối cùng đưa tay vịn bên giường, nằm sấp nhìn gương mặt của cô ấy lúc ngủ.
Kết quả bản thân ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Đến khi Giang Nam Khê tỉnh lại, trên giường đã không còn ai. Cô liếc nhìn đồng hồ, hiện giờ đã là năm giờ sáng!
Chị!
Giang Nam Khê hoảng loạn đứng dậy, tìm khắp cả phòng cũng không tìm được Hạ Chỉ Ngôn.
Tiếng ồn cô gây ra đã khiến cho người bạn của cô - Thẩm Đại bị đánh thức.
Cả người Thẩm Đại toàn là mùi rượu, cô ấy đi ra giống như u linh bay ra, mờ mịt hỏi: "Giang Nam Khê, chỗ này là chỗ nào vậy?”
Giang Nam Khê lười để ý đến cô ấy.
Cô bắt đầu lục lọi điện thoại di động của mình khắp phòng.
Ngày hôm qua rõ ràng cô đã cài đồng hồ báo thức rồi đặt ở đầu giường, sao cô không tìm thấy nó được nữa?
Sau lưng, Thẩm Đại linh hoạt đi theo cô: "Giang Nam Khê.”