Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

Chương 27

Dạo này giới giải trí đang dậy sóng. Netizen vốn đã cãi nhau nảy lửa vì thất bại trong trận đấu của Tô Cách, nay lại thêm vụ bê bối của Giản Dịch Hồng nɠɵạı ŧìиɧ, khiến dân tình ăn dưa phát nghẹn.

Lục Tinh Triết làm nghề paparazzi nhiều năm, sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua. Chỉ cần nhìn bài đăng của Tô Cách trên Wibo, anh đã biết ngay đó là chiêu trò "bán thảm". Mười phần thì đến chín phần chấn thương kia là giả, chắc chỉ để gỡ gạc chút danh dự. Chỉ có fan là còn mù quáng tin tưởng.

Phần bình luận tuy đều là những lời công kích Tịch Niên, nhưng bởi anh quá mờ nhạt, chẳng có mấy người hâm mộ đứng ra bảo vệ. Những kẻ mắng chửi anh rồi cũng chán mà dừng, thay vào đó là hàng loạt lời mỉa mai cay độc:

"Đạt giải quán quân chắc do ăn may thôi."

Lục Tinh Triết không biết nghĩ đến điều gì, bèn cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó. Mười phút sau, hộp thư cá nhân của anh nhận được một đoạn video – bản quay thô chưa qua chỉnh sửa trận đấu giữa Tịch Niên và Tô Cách.

Chất lượng video HD, rõ nét hơn nhiều so với những đoạn mờ nhòe đang lan truyền trên mạng. Lục Tinh Triết kéo thanh thời gian, chăm chú theo dõi từng chi tiết. Cuối cùng, anh phát hiện tay Tô Cách trong trận đấu chẳng có dấu hiệu nào của chấn thương, vẫn trắng trẻo lành lặn, hoàn toàn không giống hình ảnh bầm tím mà cô ấy khoe trên Weibo.

Ngược lại, Tịch Niên lại có biểu hiện lạ. Trong nửa sau trận đấu, anh liên tục điều chỉnh tư thế, động tác kéo dây cung bằng tay phải rõ ràng có chút cứng nhắc, nhưng nếu không chú ý kỹ thì rất khó nhận ra.

“Chậc.” Lục Tinh Triết nhớ lại bàn tay băng kín của Tịch Niên, bĩu môi, lẩm bẩm: “Người bị thương không chừng là cậu ta…”

Nhóm bắn cung nam có tổng cộng 32 thí sinh tham dự. Vòng loại đầu tiên đã loại gần một nửa. Đêm đó, Tịch Niên nhận được danh sách thí sinh tiến vào vòng tiếp theo từ Tôn Minh.

“Đây là lịch thi đấu ngày mai của cậu, nhớ đừng đến muộn.”

Tôn Minh cảm thấy làm quản lý cho Tịch Niên thực sự là cực hình. Suốt nửa đời làm nghề, anh chưa từng gặp nghệ sĩ nào khó bảo như cậu ta. Giọng điệu mang đầy vẻ bất mãn, anh càu nhàu:

“Đã bảo đừng thắng Tô Cách rồi, giờ thì hay rồi, fan nhà nh ta khắp nơi công kích cậu. Tranh hơn thua nhất thời thì được gì? Được gì hả?! Hôm qua sếp lớn còn gọi điện mắng tôi một trận, biết tại sao không? Là tại cậu thiển cận!”

Tịch Niên vốn chẳng phải người biết cúi đầu chịu mắng. Anh nhặt tạp chí trên bàn trà, lật qua một trang, nhàn nhạt đáp:

“Thiển cận còn hơn anh mù.”

“Cậu—!” Tôn Minh nghe vậy thì nghẹn họng, giận đến đỏ cả mặt. Ở đầu dây bên kia, Tôn Minh tức tối đến mức mắt cũng muốn lồi ra:

“Tịch Niên, cậu giỏi lắm rồi đúng không?! Sau này gặp chuyện thì đừng có mà khóc lóc tìm tôi đấy!”

Tịch Niên bình thản nói:

"Ừ, yên tâm, tuyệt đối không nhờ vả."

Từ nay về sau, cầu ai nấy qua, đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.

Cửa vào nhà thi đấu mở từ 8 giờ sáng mỗi ngày. Sáng hôm sau, bên ngoài đã chen chúc đầy người, xếp thành một hàng dài. Tịch Niên đỗ xe bên đường, đi vào từ lối dành cho thí sinh. Khi tháo kính râm, anh liếc nhìn dòng người đông nghịt và nhận ra phần lớn là fan của Tô Cách.