Ký chủ, hành vi này đã vi phạm Điều 32 trong Quy định về Cải tạo Đạo đức Liên sao. Xin lập tức dừng việc xúi giục, nếu không sẽ bị thi hành án phạt điện giật.
“…”
Mẹ nó.
Nếu không phải đang bị cấm nói, chắc chắn Tịch Niên sẽ buột miệng chửi thề. Anh nheo mắt nhìn quả cầu ánh sáng, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sự giận dữ như cơn sóng ngầm đang trào dâng.
Hệ thống không có chút ý định nhân nhượng, nhưng cũng vì ánh nhìn đó mà chùng xuống một chút, nhỏ giọng nhắc nhở:
Làm vậy là không đúng. Chúng ta phải cải tạo, trở thành người mới.
Nói xong, hệ thống giải trừ cấm ngôn.
Ở đầu dây bên kia, Lục Tinh Triết mãi không nghe thấy phản hồi. Anh gõ nhẹ ngón tay lên lưng điện thoại, âm thanh cộc cộc vang lên, rồi nhướn mày hỏi:
“Sao không nói gì?”
Tịch Niên: “…”
Quả cầu hệ thống vẫn lơ lửng bên cạnh anh, thân hình nhỏ bé phập phồng trong không trung, xung quanh thỉnh thoảng xuất hiện những tia điện màu lam tím nhấp nháy, tiếng tách tách như đang nhắc nhở, mang theo sự uy hϊếp không lời.
Tránh người chẳng xấu mặt nào. Tịch Niên trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn chọn nhịn xuống, nuốt lại những lời vừa định nói. Anh dừng một chút rồi lên tiếng hỏi:
“… Chân cậu sao rồi?”
Lục Tinh Triết chờ nãy giờ, không ngờ anh gọi chỉ để nói câu này. Giọng điệu mang theo chút khó hiểu, anh hỏi ngược lại:
“Sáng sớm gọi điện chỉ để hỏi mỗi chuyện này?”
Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của hệ thống, Tịch Niên đành không làm gì được. Có lẽ ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ quá chói mắt, anh quay lại ngồi xuống ghế sofa, cơ thể chìm vào đệm, phát ra âm thanh rất khẽ, rồi tùy ý đáp:
“Ừ, sợ cậu què.”
Lục Tinh Triết: “…”
Anh nắm chặt điện thoại trong tay, không nói gì. Lòng bàn tay anh đổ một lớp mồ hôi mỏng, thứ cảm xúc kỳ lạ lướt qua khiến anh bỗng cảm thấy không yên, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Què hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh.”
Tịch Niên nghe rõ ràng: “Què thì không ai chăm đâu.”
Dù gì cha mẹ của Lục Tinh Triết cũng đã qua đời từ lâu.
Lục Tinh Triết nghe vậy bĩu môi. Bản tính đa nghi khiến anh lập tức gạt bỏ cảm giác nhất thời kia. Sau thoáng suy nghĩ, anh bắt đầu thử thăm dò, giọng điệu thoải mái:
“Chuyện hôm qua xem như tôi nợ anh một lần. Có gì cần giúp, cứ nói.”
Tất nhiên, cứ nói không có nghĩa là anh sẽ giúp thật.
Tịch Niên đúng là có không ít việc muốn Lục Tinh Triết làm, nhưng vừa liếc qua 009 – hệ thống như bóng ma không chịu buông tha bên cạnh, anh đành tạm gác lại những suy tính đó. Giọng nói truyền qua điện thoại mang chút méo mó:
"Không cần, dưỡng thương cho tốt."
Nói xong, anh thẳng thừng cúp máy, dứt khoát và không chút do dự, chẳng hề đưa ra bất kỳ yêu cầu nào như Lục Tinh Triết đã dự đoán, cứ như chỉ đơn thuần quan tâm đến vết thương của anh.
Lục Tinh Triết nghe tiếng "tút tút tút" từ đầu dây bên kia, sững người trong giây lát. Anh hoàn hồn, nhìn vào màn hình điện thoại, không biết nghĩ gì mà sau đó nhẹ nhàng lưu lại số của Tịch Niên.
Ngày mai là vòng hai tuyển chọn môn bắn cung nam tại Tinh Vận Hội, gặp mặt chắc không khó. Anh không tin Tịch Niên sẽ không xuất hiện.