Đoàn Sủng Nữ Phụ Ba Tuổi

Chương 34

"Có Nhu Nhu ở đây, anh lui ra sau nhé."

"Nhu Nhu không sợ, không sợ."

Hoắc Thừa Phong không nhịn được mỉm cười.

"Ừ, anh sợ."

Bên ngoài cửa, trong đêm khuya tĩnh mịch, lại vang lên tiếng cào xước trên sàn nhà, như thể có vật gì nặng nề đang bị kéo lê qua.

Kiếm gỗ đào trong tay Tô Nhu Nhu run lên, bím tóc rối tung cũng lắc lư theo, rõ ràng là cô bé đang hơi sợ hãi.

"Anh đừng sợ!"

"Nhu Nhu bảo vệ anh.”

Lúc ở nông thôn, Tô Nhu Nhu chẳng sợ bị đánh, chỉ sợ những câu chuyện ma quái dân gian mà sư phụ từng kể. Trong những câu chuyện ấy, yêu quái biết đào hang, dã thú xảo quyệt gian manh, hồ ly có thể biến thành tiên nữ xinh đẹp gõ cửa nhà người ta trong đêm tối. Giờ đây, những âm thanh kỳ lạ ngoài cửa khiến cô bé nhớ lại những câu chuyện ma quái mà sư phụ từng kể.

Nhưng Nhu Nhu là tiểu đạo sĩ mà!

Dù sợ, cũng phải bảo vệ anh trai tay không tấc sắt phía sau.

Nhìn thấy cô bé nắm chặt kiếm gỗ đào chạy ra mở cửa, Hoắc Thừa Phong nhướn mày, khoé mắt đào hoa mang theo ý cười: "Chờ đã, để anh mở—”

Bất ngờ, Tô Nhu Nhu lấy hết can đảm, cánh tay mềm mại như ngó sen mở cửa ra, kiếm gỗ đào thuận thế bổ xuống.

"Choang!”

Thanh kiếm gỗ đào đánh vào không trung, vừa vặn đánh trúng đầu nhóc con lùn lùn, tóc tai rối bù.

“Ơ?”

Cậu em trai ba tuổi, tiểu bá vương gây họa khắp nơi - Hoắc Trường An, trợn tròn mắt, mặt đối mặt với cô bé, khuôn mặt đang cố sức kéo lê thứ gì đó bỗng chưng đỏ bừng.

Sự uất ức ngập tràn hiện rõ trong đôi mắt.

"Hoắc Trường An, em đến làm gì? Muộn thế này sao vẫn chưa chịu đi ngủ?" Anh trai Hoắc Thừa Phong đã sớm quen với tính khí ngang ngược, không sợ trời không sợ đất của tiểu bá vương, nên chẳng nể nang gì em trai.

Cậu em trai gào khóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa, chỉ thiếu nước lăn ra đất ăn vạ, nức nở kể lể: “Em chỉ muốn đốt pháo ở cửa thôi mà, sao mọi người lại đánh em?”

Nghe vậy, Hoắc Thừa Phong cười lạnh một tiếng, liếc mắt một cái đã hiểu. Chắc chắn tên nhóc này bị kìm nén lâu ngày, im hơi lặng tiếng mấy hôm, giờ lại nổi hứng quậy phá, bày trò rồi.

Hoắc Trường An tuổi nhỏ nhất trong nhà, mới chỉ ba tuổi.

Cả nhà họ Hoắc trên dưới đều hết mực cưng chiều cậu chủ nhỏ này. Ngay cả người cha vốn là học giả nghiêm nghị, ít khi cười nói, cũng nuông chiều con trai nhỏ hết mực.

Bình thường, dù cậu bé có quậy phá đến đâu cũng chẳng ai so đo tính toán, lại càng dung túng cho tính khí tiểu bá vương của cậu bé bay lên tận trời. Cả nhà trên dưới, đến người động một ngón tay vào cậu cũng không có.

Đây là lần đầu tiên có người dùng kiếm gỗ đào để dạy dỗ cậu bé.

Vì vậy, Hoắc Trường An, tay còn đang kéo lê dây pháo, uất ức đến mức rơi lã chã những hạt đậu vàng.

"Đốt pháo?" Tô Nhu Nhu nhíu hàng mày xinh đẹp, không hiểu vì sao nửa đêm nửa hôm lại đi đốt pháo trước cửa phòng anh trai, lại còn bị cậu em trai khóc lóc thảm thiết, dỗi hờn đến mức đầu cô bé cũng nhức theo.

Giọng nói trong trẻo, mềm mại ngọt ngào vang lên: "Em trai đừng khóc nữa mà.”

Thấy cô bé khẽ vung kiếm gỗ đào trong tay—