Đoàn Sủng Nữ Phụ Ba Tuổi

Chương 33

Hoắc Thừa Phong vốn là người vô tâm vô phế, chẳng bận tâm điều gì, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô bé. Cậu ngậm miệng lại, không muốn phụ lòng tốt của cô bé, cầm lấy cốc nước trong tay Tô Nhu Nhu, sảng khoái ngửa đầu uống cạn.

Vừa uống một ngụm, cậu khẽ nhướng mày.

Hoắc Thừa Phong mím môi, nhận ra nước trong cốc ngọt ngào thanh mát một cách bất ngờ, thấm vào ruột gan.

Cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy cô bé mềm mại đáng yêu đang ngước nhìn, giống như bác sĩ nhỏ tận tâm, đôi mắt long lanh như sao trời không chớp mắt chăm chú nhìn cậu, giục cậu uống hết cốc nước.

Tô Nhu Nhu nhìn anh trai uống cạn ly linh tuyền đầy ắp, lúc này mới yên tâm.

Cô bé vỗ vỗ chiếc chăn mỏng trên đùi anh trai, giống như lúc sư phụ an ủi cô bé lúc cô bé bị bệnh, an ủi và động viên anh trai: "Anh đừng lo lắng, uống nước rồi ngủ một giấc, ngày mai sẽ khỏe hơn nhiều.”

"Nhu Nhu làm ra, chắc chắn là hàng chất lượng cao.”

Hoắc Thừa Phong bị dáng vẻ nghiêm túc, chăm chú của cô bé con chọc cười, gương mặt tuấn tú trong phút chốc đẹp trai đến mức nghịch thiên, quả thật cảm thấy l*иg ngực bức bối cả đêm như được khai thông.

Hình như những vết thương trên người cũng đỡ đau hơn rồi.

Cậu xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Nhu Nhu, lộ ra tâm trạng thoải mái: "Chờ anh khỏi rồi, anh sẽ dẫn em đi chơi.”

"Anh, em nhớ rồi đấy nhé!”

Đúng lúc hai anh em đang vui đùa, sắc trời bên ngoài tối dần, Hoắc Thừa Phong rũ mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã gần chỉ đến 12 giờ đêm, nhưng kẻ đã hãm hại cậu vẫn chưa lộ mặt.

Người đó thật ác độc.

Xem ra kẻ đó đã quyết tâm hãm hại cậu đến cùng.

Nhưng người đó đã nhìn lầm cậu rồi. Cho rằng cậu là đứa con không học vấn không nghề nghiệp, không có đầu óc của một gia đình giàu có chiều hư, trên thực tế, cậu luôn che giấu tài năng, ngụy trang thật tốt, cũng không phải là người dễ bắt nạt.

Một công ty quản lý nghèo nàn rách nát, ăn cây táo rào cây sung chèn ép thực tập sinh, đồng đội trong phòng huấn luyện cô lập, bạo lực và nhục mạ người mới. Tất cả các bằng chứng đó đã được cậu sửa sang xong và được đặt trong email được lên lịch sẵn trong hộp thư.

Năm phút trước, email đã được gửi đi theo đúng lịch hẹn.

Cậu chờ đợi kẻ đó đến cầu xin mình.

Cho đến khi, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng xào xạc, trong màn đêm đen kịt yên tĩnh, âm thanh ấy càng thêm rõ ràng, khiến người ta sởn gai ốc.

"Ai đó?"

Hoắc Thừa Phong nằm trên giường, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ lạnh lẽo, đầy sát khí.

Tô Nhu Nhu bỗng "A" lên một tiếng, trái tim như nhảy lên tận cổ họng, vội vàng hỏi: "Anh ơi, có phải là người xấu đến nhận lỗi không?”

"Nếu là người xấu thì phải làm sao đây?"

Tô Nhu Nhu mở to đôi mắt trong veo, đứng thẳng người, nắm chặt thanh kiếm gỗ đào, niệm chú quyết, chĩa thẳng về phía cửa. Dưới bím tóc mềm mại bồng bềnh, cô bé trông thật sự giống một tiểu đạo sĩ đáng yêu với phong thái tiên phong đạo cốt.

Cô bé vô cùng dũng cảm, giang rộng hai cánh tay nhỏ bé, bảo vệ anh trai ở phía sau.