Sao Cốt Truyện Lại Thay Đổi Nữa Rồi?

Chương 12

Lý Hòa Viên biết mình bị lộ. Anh vừa đuổi theo vừa ngon ngọt dỗ dành:" A! Tiểu Yến~ Anh Hòa Viên nè! Em quên anh hả? Sao lại chạy? Anh tới chào vài ba câu thôi mà. "

Lưu Tịnh Yến nổi da gà, tăng tốc:" Ơ dạ, em đang có việc bận anh ạ! Hẹn anh hôm khác nha! "

Cậu cố giữ khoảng cách thật xa để không bị tóm, nhưng đã bị Lý Hòa Viên đoán được. Anh liếc mắt tìm thấy một bàn ăn ngoài trời còn trống, liền vụt đến rồi giẫm mạnh vào bàn, đáp xuống trước mặt cậu một cách ngầu lòi:" A ha! Bắt được em rồi! "

Lưu Tịnh Yến thực sự không ngờ, cậu vừa chạy vừa quay đầu cảnh giác sợ anh lao đến bất ngờ, mà vừa lơ là một chút, quay đầu lại đã thấy " cây hút tiền " sừng sững trước mặt.

Sốc nặng ! Thực bội phục cái tốc độ này nha!

Cơ mà điều này đồng nghĩa với việc......

"A! "

Tiền bay rồi !

Lưu Tịnh Yến trơ mắt nhìn Lý Hòa Viên trơ trẽn ăn sập tiệm người ta rồi quẹt thẻ cậu thanh toán.

Gư aaaaaaaaa !

Nội tâm gào thét nhưng không thể làm gì đươc. Cậu nước mắt lưng tròng thêm tên anh vào bản danh sách đi chơi chiều nay.

Lý Hoa Viên đạt được mục đích rồi thì phấn khởi chuẩn bị đồ rồi lóc cóc đi cùng. Vậy là đội hình đi chơi được bổ sung thêm một người.

Chiều đến, trong công viên tấp nập người qua lại, ba bóng người khả nghi mặc đồ đen, đội mũ, đeo khẩu trang trùm kín mặt cùng tụ họp lại trên chiếc ghế đá.

Lưu Tịnh Yến là người đầu tiên cởi khẩu trang ra. Cậu thắc mắc: " Đi chơi mà, hai người ăn mặc khả nghi thế làm gì ? "

Thấy cậu chê gu thời trang " chống nắng " của mình, Lý Hiền lột bỏ chiếc mũ lưỡi trai, cô quắc mắt:" Chắc mình tụi tao? "

Nói rồi, cô lấy gương đã thủ sẵn trong túi rồi giơ trước mặt cậu. Ý bảo hãy nhìn lại mình đi, rồi tủm tỉm nhìn khuôn mặt đen và mái tóc dính bết vào mặt của cậu.

Lưu Tịnh Yến đơ mặt " Éc! " một tiếng, vội thò tay sửa lại mái tóc rối bù dưới mũ. Rất thâm độc !

Cả ba người quyết định sẽ đi xem phim trước, vì thế nên chiếc thẻ ngân hàng của Lưu Tịnh Yến lại được dịp ra mắt lần nữa. Với sức ăn không kiêng trời đất gì của hai anh em nhà nào đó mà cậu phải mang thêm cả tiền mặt đi đề phòng.

Đuổi Lý Hiền và Lý Hòa Viên vào rạp sau khi mua vé, cậu dạo bước qua khu vực bán đồ ăn kèm khi xem phim, lia trúng gì đó, cậu cười gian tà rồi xách vài bịch bỏ vào giỏ hàng ra thanh toán.

Lý Hiền ngồi nhắn tin trong lúc Lý Hòa Viên ngó quanh tìm Lưu Tịnh Yến, một lát sau thấy cậu xuất hiện ở cổng soát vé, anh mới yên tâm ngồi xuống.

Phim bắt đầu khởi chiếu cũng là lúc Lưu Tịnh Yến ngồi vào chỗ của mình, cậu lục trong túi một hồi rồi đưa cho Lý Hiền một bịch đồ ăn thơm phức.Dưới nguồn sáng mờ ảo duy nhất từ màn chiếu, bao bì hiện lên vẻ lấp lánh cùng mùi hương thích thích vị giác.

Lý Hiền cắn một miếng nhâm nhi, nhưng Lý Hòa Viên thì không, anh đã để ý gói snack cậu cầm từ nãy tới giờ, khi thấy em gái được phép ăn, anh cũng không kiêng nể gì mà thò tay vốc một nắm to cho vào miệng.

Ờm....cũng khá ngon đó chứ! Hương quế hòa với mùi hạt tiêu nồng, thêm gia vị cay cay của ớt, miếng snack mỏng giòn rụm, tan ra trong miệng ngay tức khắc, ôi cái cảm giác nhai rồn rột thích phải biết!

Cơ mà....hình như hơi nồng thì phải, Lý Hòa Viên trợn mắt, vì ăn một nắm to nên hương vị thơm ngon snack đem đến cũng rõ hơn hết, nhưng thay vì mặn mà như trước, khoang miệng anh bắt đầu khô khốc và khát nước, thậm chí cổ họng còn nóng rát như thể bị đổ nước sôi. Tác dụng phụ của snack?

Lý Hiền nhâm nhi mãi chưa hết một miếng, cô nhìn anh trai đang quay loạn xạ tứ phía xin nước mà chả hiểu gì.Quay sang hỏi Lưu Tịnh Yến: " Bộ snack mày mua ngon lắm hay gì mà ổng xồn xồn đòi súc miệng vậy? Tao ăn cũng được, nhưng làm gì đến nỗi nhảy dựng thế kia đâu? "

Lưu Tịnh Yến kể lại sự việc, rồi hai người ôm nhau cười khúc khích, thì ra Lưu Tịnh Yến vào cửa hàng để tìm mua loại snack siêu cay, không những thế còn yêu cầu nhân viên rắc thật nhiều bột ớt lên. Lý Hiền nếu không ăn dè tường miếng thì có lẽ đã giống anh trai rồi. Cô tủm tỉm lén lấy máy quay ra quay lại cảnh anh trai bị nghiệp quật. Xong xuôi đâu đó rồi mới thương tình đưa nước cho Lý Hòa Viên, anh mừng như được mùa, vội vàng bắt lấy rồi vặn nắp dốc thẳng vào miệng. Vẫn là cái tật ham ăn ham uống mãi không sửa được.