Chậm rãi nhắm mắt lại, Lưu Tịnh Yến hồi tưởng về những gì đã trải qua trong quá khứ. Lúc đó cậu đã quyết định bỏ số điện thoại của hắn ra khỏi mục yêu thích, cũng xóa luôn liên hệ để chôn vùi theo đoạn tình cảm trớ trêu này.
Sau lần đó, trái tim cậu trống rỗng, vô hồn, không thể xác định được cảm xúc của mình với hắn. Tổn thương, dày vò, bị chà đạp, cậu đã mất hết hi vọng vào hắn.
Càng đau lòng hơn, lần cuối cùng cậu gặp Vũ Du Triều, hắn đang tay trong tay với Phương Hiểu Nhược. Ánh mắt nhìn cậu lóe lên tia trào phúng, khinh miệt. Và đó cũng là lần đầu hắn đánh hội đồng cậu tới nhập viện chỉ vì một câu nói đùa của Phương Hiểu Nhược, nhưng cũng nhờ thế mà Lưu Tịnh Yến hàng " Fake " này mới có cơ hội xuyên vào đây.
*******************************************
Tịnh Yến dần tỉnh táo lại. Thái dương hơi nhức, trước mặt lại xuất hiện hình ảnh của Phương Hiểu Nhược.
Cậu ta kéo cậu dậy, đẩy Nhậm Huấn Giang ra rồi phủi bụi trên người cậu, đối phương luôn miệng xin lỗi, than vãn về tính tình Nhậm Huấn Giang, lịch sự mong cậu bỏ qua nhưng giọng điệu vô cùng cưỡng ép, đe dọa.
Lưu Tịnh Yến thấy thế thì bó tay, cậu ta vẫn hống hách như vậy.
Nhưng cậu rất nhanh đã không để tâm đến họ. Việc cậu cần làm ngay bây giờ là sống cho bản thân, cho chính mình chứ không phải để chịu ánh mắt dè bỉu của người khác. Ông trời đã cho cậu cơ hội xuyên vào thân xác này, nghĩa là nguyên chủ đã phải chịu đựng vô số đau khổ, và nhiệm vụ của cậu là phải sống thật hạnh phúc yên bình, tránh xa đám người kia, tồn tại để an ủi linh hồn đang cô độc của cậu ấy.
Lưu Tịnh Yến phấn chấn hẳn lên, nhưng cũng không quên diễn vai người bị bắt nạt, cậu ấp úng: " Tôi .. thực ra tôi cũng là người sai, tôi sẽ không .. ờm...làm gì quá phận gây ảnh hưởng đến bạn học Nhậm đâu. "
"Ôi! Vậy sao? Cậu cũng thật rộng lượng mà! Tôi vô cùng cảm kích." Nói rồi, hắn nắm lấy hai tay cậu rồi làm vẻ biết ơn mà lắc qua lắc lại, thiếu điều đội lên đầu. Lưu Tịnh Yến giật mình thu tay lại, hình ảnh hắn cầm tay cậu rồi đổ oan đã mờ ảo hiện lên.
Thấy hành động bất ngờ của cậu, Phương Hiểu Nhược đa nghi nhìn, cậu lại phải vội vàng giải thích :" Không phải tôi không thích cậu đâu... tại tôi hơi hoảng hốt thôi, tôi nghĩ tôi không xứng đáng được cậu cảm kích." Lưu Tịnh Yến vội bổ sung.
Quả nhiên câu trả lời này đã khiến cho Phương hiểu Nhược hài lòng. Cậu ta cười trừ, tạm biệt Lưu Tịnh Yến rồi vội vàng kéo Nhậm Huấn Giang đi.
Mệt mỏi ập tới, cậu ngồi sụp xuống đất, ổn định lại cảm xúc rồi xách cặp vào khi chuông thông báo nghỉ giải lao reo lên.
Ừm thì... khung cảnh vẫn như thế, kiến thức cũng vẫn vậy, suốt buổi học cậu chỉ ngồi ngáp ngắn ngáp dài, chống cằm nhìn về phía cửa sổ. Đơn giản rằng những kiến thức này cậu cũng đã học xong từ lâu rồi, có thể nói là ngồi rung đùi thôi cũng ra điểm. Bạn học xung quanh thấy vậy thì cũng không thèm để ý, thầy giáo thì treo cho cậu biệt danh " học sinh cá biệt ".Cả ngày cũng chỉ trôi qua vô vị, tẻ nhạt.
Nhưng cũng thật may lớp cậu đang theo học không phải là lớp có mấy thành phần cá biệt thật sự, càng không có ai trong danh sách những kẻ cậu vừa gặp sáng nay. Chỉ nhiều đó thôi cũng đủ để khiến Lưu Tịnh Yến cảm thấy hài lòng với thực tại.
Kết thúc buổi học, cậu không có tiết buổi chiều nên đã rủ Lý Hiền cùng đi chơi. Đối với một học sinh luôn đạt chuyên cần tuyệt đối như cô, điều này không khác gì đẩy người ta vào tình thế khó xử, nhưng nếu người đưa ra lời mời là Lưu Tịnh Yến thì cô cũng rất vui vẻ đồng ý cúp tiết cùng anh bạn thân.
Cả hai người vui vẻ vạch sẵn ra kế hoạch hưởng thụ cho buổi chiều. Lý Hiền nói cô muốn đi xem phim, rồi sau đó sẽ cùng nhau đến chơi ở thủy cung. Lưu Tịnh Yến đồng ý ngay lập tức, bản thân cậu cũng tò mò, một phần muốn đến xem thủy cung trông ra sao, một phần muốn trải nghiệm cảm giác có một người bạn đi chung sẽ thế nào.
Chỉ đơn giản thế thôi, vậy mà anh ấy cũng đến phá cho bằng được!!!!!
Khi cả hai đang ngồi ăn trưa, một bóng người cao ráo thấp thoáng đến bên, anh là Lý Hòa Viên, anh trai " rọt " của Lý Hiền.
Dự cảm chẳng lành, cậu ngẩng đầu ngó nghiêng.
Kìa bóng dáng ai vụt qua đây......
Lưu Tịnh Yến tròn mắt, cậu túm lấy tay áo Lý Hiền, miệng giật giật: " Đm chết cha rồi ! Chạy, chạy ngay ! "
" Hả? Gì vậy? " Lý Hiền bị kéo đang ngơ ngác.
" Đậu má! Thằng anh rơi anh rớt của mày tính qua đây ăn chực kìa! Chạy ngay cho tao! Tao không có tiền bao nổi sức tiêu xài của hai anh em mày đâu !!!"
" Chếc mịa ! Thế chạy ngay không cháy túi bây giờ, ổng đang đuổi theo kìa."
Hai người quay đầu lại, bị tốc độ kinh người của Lý Hòa Viên suýt áp sát mấy lần.
Con người vì miếng ăn( chực )mà có thể tiến hóa tới nỗi này sao??? Lưu Tịnh Yến hoang mang. Không được! Không thể để anh ta bắt được mình!!
Nghĩ là làm, cậu cong đít lên chạy, Lý Hiền cũng bất ngờ mà xách quần chạy theo. Cảnh tượng hỗn loạn không thể diễn tả bằng lời.