Băng qua đường lớn, Lưu Tịnh Yến phi vào trong một con phố gần đó.
Đây là lối đi tắt " bí mật " mà cậu mới phát hiện ra. Bên trong ngõ phố là một dãy các khu bán đồ ăn sáng và bày kệ hoa quả.
Diện tích thì chật ních , không khí ngột ngạt, đem đến cảm giác khó thở. Người mua và người bán chen chúc nhau giành giật đồ tươi, xe hàng và bàn ghế lộn xộn, tràn cả xuống lòng đường, ....
Thật sự không hề lý tưởng cho mấy thanh niên đã đi học muộn còn muốn xài đường tắt!!
Nhưng đó là ai chứ không phải Lưu Tịnh Yến, thân thủ cậu nhanh nhẹn, dẻo dai, dễ dàng luồn lách qua từng dòng người như muốn đè bẹp mình. Vượt qua được sự tấp nập người này, Lưu Tịnh Yến sáng mắt, rướn người nhìn về phía trước.
Cách đó không xa là cổng trường cao trung Tiêu Đông.
Cổng trường sơn màu xanh lục xen chút vàng óng ánh trên ổ khóa. Tường ngoài dán đầy poster tuyên truyền hoạt động của các học sinh. Chỉ những điều đó thôi cũng đủ khiến Lưu Tịnh Yến mừng rỡ nhận ra đó là ngôi trường mình đang tìm kiếm.
Cậu nhanh chân chạy như bay đến, lấy đà rồi nhón chân nhảy qua hàng rào bên hông . Động tác thuần thục không tí dư thừa như thế đã làm việc này quá nhiều lần rồi. Cơ mà nó thực sự là như thế..... Cậu thừa nhận rằng suốt mấy tháng qua, cậu luôn dùng cách này để tiến vào lớp học mà không bị ghi tên và trừ điểm thi đua vì đến muộn.
Cơ mà....hình như mặt cỏ hôm nay hơi mềm nhỉ ????
Cảm giác mềm mại truyền đến chân đột ngột tắt ngúm. Lưu Tịnh Yến bỗng nghĩ đến điều gì đó, cậu chột dạ quay đầu xuống nhìn.
Á đù -- !!!!!!!!!
Một chàng trai trẻ đẹp với cơ bắp lực lưỡng cũng đang ngẩng đầu lên, áo sơ mi mỏng tanh kết hợp với chiếc áo khoác dài màu chàm chưa kéo hết khóa. Cơ ngực săn chắc như muốn xé tung mấy cái nút áo ra. Bên dưới là chiếc quần đồng phục đen phẳng phiu thẳng tắp.
Chỉ nhìn liền biết là người có số có má đây mà!!!!
Bốn mắt nhìn nhau, không khí như xẹt qua những tia lửa.
Qua một lúc bất động, Lưu Tịnh Yến là người dời mắt trước. Cậu ấp úng như gà mắc thóc, tròng mắt đảo qua đảo lại, nói:" Th..thầy Lâm ....."
Ánh mắt của Lâm Tuấn Việt vẫn dừng trên người cậu, anh dùng ánh mắt đanh thép, khẽ nheo lại, đánh giá từ đầu đến chân cậu học trò kia, khóe miệng giật giật: " Bạn học Tịnh Yến đúng không? Đây là lần thứ mấy em đi muộn rồi hả ? "
Lưu Tịnh Yến giật mình nghĩ: "sao thầy biết?"
Nhưng cậu vẫn chưa chịu thua, cậu hùng hồn: " Thưa thầy! Thầy nói gì em không biểu lắm ạ! Em hôm nay là đi muộn lần đầu tiên mà......Chắc thầy nhầm em với bạn học khác đúng không? ".
Cậu vô cùng tự tin, cho rằng nếu mình không thừa nhận thì làm gì có thể có bằng chứng đòi đi phạt thi đua của mình, Lưu Tịnh Yến lặng lẽ giương cao mắt, hất đầu, vênh váo ra mặt.
Ánh mắt chứa 3 phần tự tin 7 phần chiến thắng liếc xuống khuôn mặt đen như đít nồi của Lâm Tuấn Việt.
Thấy phản ứng hời hợt của cậu, anh cảm thấy như mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bắt đầu nói qua nói lại. Một lớn một nhỏ cúi xuống ngẩng lên tranh luận lí lẽ.
Mà đương nhiên Lưu Tịnh Yến chẳng hề lo lắng gì, cậu tỏ rõ thái độ, cười khẩy và giương cao mắt nhìn đối phương, lông mày chuyển động khẽ nhướng lên, tỏ ý:" Ừ đấy! Tôi đi học muộn đấy thì sao? Anh cãi tay đôi với tôi liệu có bằng chứng không? Tôi đi muộn nhiều lần lắm đấy cơ mà anh làm gì được tôi??? "
Lâm Tuấn Việt:".........."
Ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ quá rõ ràng, anh nhíu mày : "Cãi tay đôi với nó đủ rồi, giờ mang con át chủ bài ra thôi."
Khóe miệng Lâm Tuấn Việt hơi nhếch, mắt đối mắt với Lưu Tịnh Yến, nhẹ nhàng lôi điện thoại từ trong túi áo ra.
Anh cầm lên tay rồi vẫy vẫy trước mặt cậu, giọng nói mang theo ý cười:" Sợ quá cơ! Sao tôi bắt quả tang học sinh đi muộn mà trong tay lại không cầm gì hết chứ? Chắc em không biết thôi chứ đó giờ nhà trường vẫn luôn đặt máy quay ẩn ở khắp mọi nơi ...."
Lưu Tịnh Yến đang cười bỗng nhiên im bặt, linh tính mách bảo cậu có chuyện chẳng lành.
Cậu muốn vươn tay ra bắt lấy chiếc điện thoại kia nhưng Lâm Tuân Việt đã nhanh tay ném qua bên còn lại. Ngay lúc đó, cả người cậu bị mất thăng bằng, không tự chủ mà ngã về phía trước, Lâm Tuấn Việt thấy vậy thì giật mình, ném điện thoại xuống rồi nhanh tay đỡ lấy Lưu Tịnh Yến.
Theo lực quán tính, cậu ngã sõng soài trên người Lâm Tuấn Kiệt rồi mới lổm nhổm bò dậy. Mà thế cũng may chắn, chưa đáp đất bằng mặt là vui rồi.
Lưu Tịnh Yến chống tay muốn đứng dậy, nhưng dường như nhớ đến chuyện gì đó, cậu dáo dác tìm xung quanh.