Sao Cốt Truyện Lại Thay Đổi Nữa Rồi?

Chương 1

Chϊếp chϊếp chϊếp

Chϊếp chi ----- ÉC

Một chú chim non cứ thế mà ăn trọn một cú đập cửa vào mỏ. Nó kêu eng éc như ré lên với bóng hình mảnh mai đang nằm ngủ bên trong giường

Tịnh Yến vừa ngủ dậy nên mắt còn đang lơ mơ, cậu ngáp cái thật dài chào đón ngày mới rồi lại nằm bụp xuống trước con mắt hình viên đạn của sẻ con. Chắc cả đời nó cũng không thể nào quen nổi cái tính nểt của vị tổ tông này quá. Ôi trời! Nhìn mà xem, cái bản mặt lười chảy thây cùng ngón giữa thân thiện đó kìa, thật tức chết sẻ nhỏ quá. Cơ mà, nó chỉ dám nghĩ trong đầu như vậy thôi chứ hiện tại nó làm gì có bản lĩnh mà đi đối mặt với cậu đâu? Vậy nên nó tiếp tục việc trừng mắt với thiếu niên bên trong.

Tịnh Yến hiện tại không còn buồn ngủ nữa nhưng cậu vẫn chưa muốn dậy đánh răng rửa mặt. Vì sao ư? Đơn giản thôi, là tại vì lười chứ còn gì nữa. Cậu nằm ườn trên giường, gác chân chữ ngũ. Đưa mắt nhìn lên trần nhà nhưng tâm hồn đã thả trôi qua nơi khác.

Đã qua 2 tháng kể từ khi cậu xuyên sách đến đây

Cũng qua 2 tháng tròn -- Ngày nguyên chủ chính thức bước chân vào căn nhà này

Mọi thứ xảy ra rất nhanh, cũng rất bất ngờ nhưng cũng không phải không tiếp ứng được, chỉ là cần một khoảng thời gian khá dài. Mặc dù trước đây cậu đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết trọng sinh, xuyên sách, .... nên có thể dễ dàng bình tĩnh khi đối mặt với nó. Song, điều đó không có nghĩa là cậu có thể bình tĩnh tiếp ứng khi mình bị cuốn theo những sự kiện máu chó trong cuốn truyện này.

Người bên ngoài chỉ có cái nhìn toàn diện mà khách quan về sự kiện bên trong, chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được rõ hơn ai hết cái sự hoang mang bất an ấy.

Làm gì có ai mỗi sáng thức dậy lại phải chạy đi tìm gương với xem lịch coi mình đang ở đâu? Bao giờ không?

Vốn dĩ cậu đã quá thân thuộc và dần hình thành những thói quen khi sống ở thế giới cũ. Vậy nên việc xuyên sách vẫn gây ảnh hưởng ít nhiều đối với cậu. Để rồi những tình huống éo le xảy ra như quên đường đi học, quên tên trường, xưng hô nhầm tên, .....

Cơ mà qua 2 tháng làm quen, cậu cũng dần thích ứng được với nhịp sống và con người ở đây.

___________________________

Những tia nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, nhẹ đáp lên người thiếu niên đang ung dung tự tại càng làm toát lên vẻ tao nhã, dịu dàng. Mái tóc vừa ngủ dậy, làn gió sớm khẽ thổi làm rối tung lên mang sự lười biếng của một học sinh c3. Trời hôm nay vẫn trong vắt, từng gợn mây trắng trong nối đuôi nhau trôi nhẹ nhàng thành từng đám.

Tịnh Yến vươn vai ngồi dậy, đã 7h15 rồi. Cũng sớ -- WHAT???

7H15 ... CÓ PHẢI MÌNH VÀO HỌC LÚC 7H KHÔNG????!

Đ**MẸ! ! ! !MUỘN HỌC RỒI?!!!!?

Quên mịa mất giờ vào học. Lưu Tịnh Yến vội vàng đánh răng rồi mặc quần áo chạy đồng phục. Cậu luống cuống tay chân mở cửa, xỏ giày rồi bật mode tốc độ, lao một mạch đến trường trong sự nhòm ngó bất đắc dĩ của hàng xóm. Họ quá quen với hình ảnh này mỗi sáng. Cứ khoảng 7h20. Mọi người tự động nhường đường cho một cái tên lửa hình người phi từ trong nhà ra đường cái.

Tổ tông này lại đi học muộn đây mà!