Chủ Mẫu Chỉ Muốn Lười

Chương 4

Thẩm Hạo tức giận rời đi.

Trước khi rời đi, hét lên một câu:

"Còn không phải là do người không giữ được tâm phụ thân sao!"

Vân Chi vội đến an ủi ta: "Công tử còn nhỏ, phu nhân đừng tức giận."

Ta lắc đầu.

Nó không còn nhỏ nữa.

Là do thói quen.

Nhiều năm qua, bất kỳ lỗi lầm gì cũng đều là do ta.

Bà bà bị bệnh, là do ta đã không chăm sóc tốt cho bà.

Phu quân bề bộn công vụ, là do ta không hiểu biết để chia sẻ với phu quân.

Ngay cả con mèo, con chó bị lạc trong phủ, đều là do ta quản gia kém cỏi.

"Phu nhân, việc này là việc lớn, người có muốn... thông báo cho lão phu nhân một tiếng không?"

Ta lại nhét một miếng bánh hoa quế vào tay Vân Chi.

Thông báo gì?

Còn không phải là bà ấy xúi giục Thẩm Hạo tới sao?

Trên dưới Hầu phủ, trừ Thẩm Hoài Chi đầu óc mê muội, người nào không biết lấy người như Đỗ Trĩ sẽ bị chê cười?

Kiếp trước, ta đã phạm phải sai lầm đó.

Khi đó bà bà đứng về phía Thẩm Hoài Chi, cùng hắn buộc tội ta là "đố phụ".

Nhưng lần này ta lại vui vẻ đáp ứng.

Bà ấy là người quan tâm đến thể diện nhất, không thể ngồi yên không đếm xỉa đến, lại không muốn xé rách mặt mũi với nhi tử mình.

Vậy nên mới bảo Thẩm Hạo đến ầm ĩ với ta.

Ầm ĩ đi.

Ngay cả khi xích mích với nhau, ta sẽ không lãng phí thêm một câu nào về chuyện này!

Buổi tối, mọi người kéo đến phòng phía Tây.

Vừa nhìn thấy ta, liền lo lắng bẩm báo:

"Phu nhân! Lão phu nhân đang thu dọn hành lý, nói muốn xuất gia lễ Phật!"

Rất tốt.

Lại là cái chiêu này.

Những năm qua đều là như thế.

Ngoài mặt bà bà luôn nở nụ cười, luôn nói những lời dễ nghe nhất.

Nhưng khi nào có chuyện nào đó không theo ý bà, bà lại rơi nước mắt:

"Ta già rồi, không dùng được nữa, Hầu phủ gà bay chó chạy như thế này, không nhìn cũng được."

"Giờ ta chỉ muốn yên tĩnh, xuất gia đi!"

Ta đã được dạy bảo từ khi còn nhỏ.

Ở nhà nghe theo phụ thân, xuất giá nghe theo phu quân.

Trên hiếu thuận với phụ mẫu, dưới dạy bảo con cái.

Nữ tử là như vậy.

Sao có thể ép bà bà phải xuất gia chứ?

Đây chính là bất hiếu bất đễ*!

(*Không hiếu thuận, không nhường nhịn)

Mỗi lần bà bà làm ra điệu bộ như vậy, ta đều vội chạy đến nhận lỗi nhận sai.

Nhưng bây giờ.

"Vân Chi," ta gọi người "Lão phu nhân muốn xuất gia."

"Mau chuẩn bị thêm y phục và bạc đưa qua cho lão phu nhân."

"Còn nữa, bảo quản gia mau chuẩn bị xe ngựa cho tốt."

"Thừa dịp trời còn sáng còn đi, trễ thêm chút nữa, am ni cô sẽ đóng cửa!"