Chủ Mẫu Chỉ Muốn Lười

Chương 3

"Mẫu thân, sao người vô dụng như vậy chứ?"

Thẩm Hạo đá tung cửa phòng ta: "Cứ để cho nữ nhân kia bước vào cửa sao?"

"Đường đường là chủ mẫu phủ Trung Dũng Hầu, lại quản gia như vậy à?!"

Miếng bánh hoa quế ta đang cầm trên tay, cũng không cần đặt xuống.

Nhàn nhã cắn một miếng, lẳng lặng nhìn nó.

Thẩm Hào năm nay mười bốn tuổi.

Ta gả vào Hầu phủ năm mười lăm tuổi, cũng sinh ra nó vào năm đó.

Lúc sinh nó rất khó sinh, suốt ba ngày ba đêm, suýt nữa chết trên giường sinh.

Nhưng bao năm qua, giữa ta và nó không được xem là duyên mẫu tử nữa.

Sau khi ta sinh nó, bà bà nói ta cần phải tĩnh dưỡng, nên đã ôm nó đi.

Một lần đi này cũng chính là sáu, bảy năm.

Thật không dễ dàng mới đưa nó trở lại, nhưng trong mắt nó chỉ có bà bà.

Sau này ta mới biết.

Bà bà ngoài mặt ôn hòa nhưng lại ngấm ngầm làm đủ mọi cách để gây chia rẽ.

Muốn nó học là vì thể diện của ta.

Không cho phép nó lui tới với đám quần áo lụa là, là vì hận nó đã hành hạ ta trên giường sinh suốt ba ngày, không muốn thấy nó được vui vẻ.

Thậm chí còn không cho phép nó đi đến chốn phong trần, đều là vì sợ nó thông thạo chuyện nam nữ. Lấy thê tử sớm, tước đi quyền quản gia của ta.

Gốc cây Thẩm Hạo này, đã sinh trưởng sai lệch từ lâu.

Ta đã từng cảm thấy hổ thẹn.

Trách mình năm đó vừa hèn nhát vừa ngu dốt, không thể giữ nó lại bên người để dạy dỗ.

Muốn dốc hết sức để bù đắp cho nó.

Nhưng ở biệt việt ba năm ta mới hiểu được.

Không phải toàn bộ mẫu tử đều có duyên mẫu tử.

"Con nói sai sao?"

Thẩm Hạo cứng cổ.

Ngày thường chỉ cần nó nóng nảy như vậy, ta sẽ vội vàng đi qua, vừa châm trà vừa xoa lưng cho nó, bảo nó có lời gì thì từ từ nói.

Nhưng hôm nay ta lại bỏ mặc nó một bên, tự mình rót tách trà.

"Mẫu thân!"

Giọng điệu của Thẩm Hạo lại dịu đi: "Nữ nhân kia có thể làm thϊếp, sao có thể làm bình thê được chứ?!"

"Nếu cưới một nữ nhân bị bỏ làm bình thê, vậy chẳng phải con ở Quốc Tử Giám sẽ bị người ta cười c.h.ế.t sao?"

"Hơn nữa......"

"Hơn nữa, người khác cũng sẽ cười nhạo người, nói người trị gia không nghiêm!"

Phải vậy không?

Nhưng mà kiếp trước nó hùa theo bà bà nói ta ngay cả một nữ tử yếu đuối cũng không dung nạp được, còn nói ta là đố phụ kia kìa.

"Con mặc kệ! Dù sao cũng không thể rước nữ nhân kia vào cửa!"

"Nếu rước vào, con sẽ không nhận người là mẫu thân nữa!"

Ta mỉm cười.

"Hảo Nhi," ta nhìn nó, "Lấy thê tử, là phụ thân con."

Không phải ta.