Thập Niên 90: Hướng Dương

Chương 5

Sự ổn định về tài chính mang đến sự trống rỗng trong nội tâm, sau khi đóng cửa, Hoắc Đình không có dự định gì cho quãng đời còn lại, việc kết hôn và sinh con là một điều quá xa vời đối với hắn.

Hắn bảo vệ cha mình, giống như một lữ khách canh giữ ốc đảo duy nhất trên sa mạc, nguồn nước này sẽ sớm bốc hơi, giống như hắn bất lực nhìn cuộc đời của cha mình dần dần tàn lụi.

Cho đến khi ốc đảo này hoàn toàn biến mất, nếu không gặp được cơn mưa ngọt ngào của mình, hắn sẽ không còn hy vọng gì ở sa mạc này.

Suy cho cùng, không ai muốn ôm nỗi cô đơn vào đêm khuya.

Ngày hôm sau, Hoắc Đình dậy sớm. Hôm nay là ngày hắn đến thăm bố. Đầu tiên hắn đến chợ rau mua rau, trong đó mua cá mú hấp và gà mái già để hầm, hắn cũng mua món cha yêu thích, bánh củ cải.

Hắn nấu ăn tạm được nhưng lại lười nấu ăn, ăn một mình rất chán.

Khi ra ngoài, hắn đi ngang qua nhà A Cần, cửa đóng kín, không biết có ai ở nhà hay không. Hoắc Đình nghĩ nghĩ rồi nhận ra A Cần đã ở đây mấy ngày nay, dù sao thì đối tượng của cô cũng đã đến rồi, cách thời gian hai người họ trả phòng không còn xa nữa.

Bệnh viện cách nơi Hoắc Đình ở khá xa. Hắn thật may mắn, vừa đến bến xe đã bắt được một chiếc xe buýt đi qua khu trung tâm sầm uất nhất thành phố và đến bệnh viện trong khoảng bốn mươi phút.

Đầu tiên Hoắc Đình hỏi bác sĩ về tình trạng gần đây của cha mình, những lời này hắn nghe cả trăm tám mươi lần nhưng không có chuyển biến xấu, không biết là tin tốt hay tin xấu.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Hoắc Đình không lãng phí thời gian vội vàng đi đến phòng bệnh, vừa đến cửa liền nghe thấy cha mình đang trò chuyện với ai đó.

"Cha."

“Hôm nay đến sớm thế?”

Bệnh tật ập đến như núi, mắt cha trũng sâu, quanh mắt hiện rõ quầng thâm, lòng trắng đỏ ngầu, trông ông gầy hơn trước nhưng vẫn nói lưu loát.

"Cha đang nói cái gì vui vẻ vậy? Vừa đến cửa con đã hai tiếng hai người." Hoắc Đình vừa lấy đồ ăn ra vừa nói.

Hoắc Hưng Đức mím môi hướng về phía giường bên cạnh nói: "Có bệnh nhân nhỏ đến, đang an ủi cậu ấy."

Lúc này Hoắc Đình mới để ý tới đứa bé nằm trên giường bên cạnh, đứa nhỏ này nhìn giống như vừa mới vào tiểu học, nước mắt lưng tròng, thấy Hoắc Đình đang nhìn mình, liền khóc hỏi: “Chú... thật sự có thể chữa khỏi sao?"

Hoắc Đình dừng tay một chút, phòng bệnh đều là bệnh nhân mắc cùng loiaj bệnh, điều tra ra thì đều là ung thư, cơ hội chữa khỏi rất ra vời.

Hắn nhướng mày nhìn đứa bé: “Con còn trẻ như vậy, nhất định có thể khỏi bệnh.”

“Thấy chưa, ông nội không hề lừa cháu.” Hoắc Hưng Đức cũng đồng ý.

Hoắc Đình không thể nói được cảm giác đó là thế nào, ánh mắt của cha hắn trở nên nặng nề hơn rất nhiều, dường như hắn đang nói với đứa trẻ hoặc cha mình rằng: “Bệnh này nhất định có thể chữa khỏi bằng thuốc đông y...”

Bởi vì căn bệnh này mà không khí trong phòng bệnh vốn đã thiếu sức sống, có người đổi chủ đề nói: "Ông Hoắc, con trai ông cách ngày đều đến thăm ông, thật là hiếu thảo."

"Nếu thật hiếu thảo thì nhanh chóng tìm vợ mang đến cho tôi." Hoắc Hưng Đức không chịu thừa nhận, trên mặt lộ ra nụ cười, vỗ vỗ bụng Hoắc Đình nói: "Cả ngày đều nghiêm mặt, trên tay còn xăm hình, đứa con gái nào thấy cũng chỉ biết chạy mất."

Hoắc Đình nhét bát đũa vào tay cha: "Cha, bây giờ cha đánh giá thấp mấy cô gái rồi. Nếu tìm được, con sẽ mang đến cho cha xem. Chúng ta ăn cơm nhé."

"Có cá mú đây."

“Và bánh củ cải.”

"Tốt thế à?"

Chỉ cần nghe giọng nói của Hoắc Hưng Đức, người ta sẽ không đoán được ông mắc bệnh nan y, mọi người trong lòng đều rõ ràng, ông đợi không được cho nên ông không hy vọng xa vời có thể nhìn thấy cháu trai, nhưng ít nhất hy vọng có thể nhìn Hoắc Đình tìm được một nửa để có thể nâng đỡ lẫn nhau, coi như là hoàn thành tâm nguyện của ông.