Giang Phương Liêm dựa vào cửa, nín thở, cổ họng nghẹn lại, mặt đỏ bừng, người ngoài cửa lẩm bẩm quá nhỏ, cho nên không nghe rõ, mãi đến khi nghe được thanh âm mở khóa thì anh mới thấy thoải mái.
Lòng bàn tay anh ướt đẫm, túi ni lông dính chặt, anh không dám vứt rác trên tay ra cửa mà lập tức khóa cửa lại. Anh có ấn tượng rằng người đàn ông này chính là người đàn ông ở quán trà trước đó.
Thì ra đây chính là người hàng xóm A Cần nói, một người đàn ông giang hồ, xăm mình, nghiện rượu là hàng xóm của anh khiến anh rùng mình.
Cách cánh cửa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người đàn ông đang đóng cửa, sau đó cửa sổ đối diện sáng lên. Giang Phương Liêm và hắn nhìn nhau qua hai cửa sổ. Anh nhanh chóng lao tới cửa sổ đóng lại, thậm chí còn kéo cả rèm cửa để che kín.
Mọi thứ kín mít mang lại cho Giang Phương Liêm một cảm giác an toàn, anh không muốn ở trong phòng khách nữa nên tắt đèn, nhốt mình trong phòng ngủ.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Phương Liêm từ trong túi móc ra một cuốn sổ tay dày cộm, bên trong ghi chép dày đặc, chỉ sau khi phân tích cẩn thận mới có thể thấy được, có thời gian như một ranh giới phân chia, nói chung phía trên có một cuốn nhật ký và một danh sách chi tiêu trong ngày ở phía dưới.
Tiền từ nhà mang theo cũng không nhiều, muốn sống sót ở thành phố này thì ít nhất phải tìm được việc làm, ban ngày cần tìm người, việc duy nhất có thể làm là làm việc vào ban đêm.
Anh không có trình độ học vấn, không có lý lịch, không ăn nói lưu loát, cũng không được yêu mến, anh cũng rất kén chọn về thời gian làm việc, vừa viết ra những dòng này, anh đã có chút nản lòng, biết tìm đâu ra một công việc phù hợp với thời gian của anh?
Đưa tay đặt lên công tắc đèn, Hoắc Đình bị hành động đột ngột của người đàn ông đối diện dọa đến cứng người tại chỗ, tình huống thế này không cần phải phản ứng lớn như vậy đúng không?
Sau khi tỉnh táo lại, hắn cũng không thèm đoán xem người khác đang nghĩ gì, hắn đặt đồ lên bàn, xoay người nhặt nén hương rồi dâng hương cho mẹ.
"Mẹ, chào buổi tối."
Năm nay trời càng nóng hơn, quạt ở nhà dường như không còn hoạt động nữa, Hoắc Đình đã nhờ người mua một chiếc điều hòa Sifang từ Hồng Kông. Ngoài việc tốn một ít điện, nó làm mát rất nhanh và giúp cho cuộc sống rất thoải mái.
Sau khi tắm xong, trong phòng khách mát mẻ, hắn cạy chai bia, lấy thịt nướng ra, bật TV và đầu DVD, mở bộ phim truyền hình Hồng Kông mới nhất.
Gia đình Hoắc Đình ban đầu không giàu có, hắn theo cha mẹ từ quê lên. Những năm đầu, chính sách quốc gia dần thay đổi, cha mẹ hắn là những người đầu tiên từ quê lên thành phố làm việc.
Khi còn trẻ, cha mẹ làm việc chăm chỉ, tiết kiệm, kiếm được nhiều tiền, họ tưởng rằng khi Hoắc Đình lớn lên, hai vợ chồng già sẽ có thể nghỉ hưu và tận hưởng hạnh phúc, nhưng họ không ngờ rằng Nhà máy nơi họ làm việc xảy ra một vụ nổ, mẹ qua đời trong vụ tai nạn, tuy cha là Hoắc Hưng Đức được cứu nhưng chỉ còn nửa mạng sống và tàn tật.
Họa vô đơn chí. Hai năm trước, Hoắc Hưng Đức bị phát hiện ung thư gan, ông vẫn đang được điều trị tại bệnh viện cho đến nay.
Hoắc Đình trước đây từng có bạn gái, nhưng gia đình xảy ra biến cố, không biết khi nào chuyện gia đình mới yên ổn. Hoắc Đình lúc đó không có thời gian nghĩ đến chuyện kết hôn, thanh xuân của người phụ nữ trôi qua rất nhanh nên hai người chỉ có thể chia tay.
Hoắc Đình trước đây làm việc cho một công ty thuốc lá và rượu ở địa phương. Ban đầu công ty này là một doanh nghiệp nhà nước, sau khi tái cơ cấu đã trở thành một xí nghiệp tập thể, sau đó phát triển thành một doanh nghiệp tư nhân.
Công ty đã tổ chức lại và bắt đầu sa thải một lượng lớn nhân viên, bắt kịp làn sóng sa thải.
Bát cơm hứa hẹn trước kia đã không còn nữa, Hoắc Đình cảm thấy sớm muộn gì việc sa thải cũng sẽ ập đến với hắn, nếu hắn không quyết định thì tiền thuốc men của cha hắn sẽ thiếu hụt, ăn uống cũng sẽ trở nên khó khăn, nên hắn đã dùng tiền tiết kiệm để mua cửa hàng và ngôi nhà hiện tại.