“Em xấu hổ à?” Mấy chị gái được dịp lại trêu.
Tuyết Nhi lắp ba lắp bắp:
“Em và chú ấy chỉ là người quen bình thường thôi, mối quan hệ của chúng em không phải như thế.”
Vừa nói, cô vừa liếc mắt về phía Lục Ngạn trong vô thức, rồi khi bị ánh mắt đen láy như vực sâu của người đàn ông quét trúng, cô lập tức né tránh.
Tuyết Nhi siết chặt hai tay vào nhau, lí nhí hỏi:
“Có rất nhiều người thích chú Ngạn sao ạ?”
“Nhiều chứ, xếp hàng quanh thành phố luôn ấy, ngay cả bọn chị cũng thích. Người vừa giàu vừa đẹp trai như ngài ấy, mới 33 tuổi đã làm chủ tịch một công ty lớn, lại đang độc thân, em nghĩ xem ai có thể không xiêu lòng trước mị lực của ngài ấy?”
Tuyết Nhi cũng không xa lạ gì với việc này, trước đây cô từng hỏi người làm trong nhà về Hồ Đông, mọi người đều đưa ra nhận xét tương tự như thế, nói cái gì mà rùa vàng của thành phố A, đại nhân vật thường xuyên được nhắc tên trên tạp chí.
Ở vị trí tương đương với chú Đông, việc chú Ngạn được yêu thích là hiển nhiên thôi.
Nhưng khi nghĩ về điều này, không hiểu sao cô cảm thấy buồn cười.
Cô may mắn thật, vậy mà được người có thân phận cao quý như chú Ngạn cho ở nhờ.
Tuyết Nhi cười trêu:
“Mọi người có đồn em được bao nuôi không đó?”
“Không không, ai lại dám nói người phụ nữ của ngài Lục như vậy!”
“Em không phải…” Tuyết Nhi bất lực muốn giải thích nhưng giữa chừng lại thôi, nhìn mặt mọi người là biết cô nói gì cũng không tin rồi.
Lục Ngạn chăm chú quan sát biểu cảm của Tuyết Nhi, lúc cô cười rộ lên, cả người như phát ra hào quang. Xung quanh lúc nào cũng tỏa ra một luồng năng lượng tích cực khiến người khác vô thức đến gần, vô thức bị cô hấp dẫn. Lục Ngạn không khống chế được mình mà tiến sát lại chỗ cô từ lúc nào.
“Thế nào, ngài Lục thấy lớp trang điểm này có phù hợp với Tuyết Nhi tiểu thư không?”
Trong mắt người đàn ông phản chiếu hình bóng nhỏ xinh của thiếu nữ, anh im lặng giây lát, khẽ nói:
“Rất đẹp.”
…
Khi cả hai người đến resort nơi tổ chức sinh nhật, bên ngoài đã đậu không ít siêu xe.
Tuyết Nhi sớm quen với những bữa tiệc hoành tráng như vậy, ngồi qua rất nhiều siêu xe nên không hề ngạc nhiên chút nào, cô tự tin bước lên thảm đỏ.
Chiếc váy xẻ tà làm lộ phần chân thon dài cùng đôi giày cao gót nạm kim cương lấp lánh.
Phía trước lóe lên từng đợt ánh sáng chói mắt, hình như là đang chụp hình? Cô còn tưởng mình tham dự liên hoan phim ảnh hay sự kiện trong giới giải trí nữa đó!
Lục Ngạn bước xuống từ bên kia, đưa chìa khóa xe cho nhân viên rồi bước tới.
Anh mặc vest màu trắng được may đo tỉ mỉ, lúc đứng cạnh Tuyết Nhi, đỉnh đầu cô vừa chạm đến gần cằm anh, chủ yếu là vì hôm nay cô mang giày cao gót…
Không ít người quay đầu nhìn, sau đó đưa máy ảnh lên định chụp hình bọn họ, kết quả một loạt bảo vệ tiến tới ngăn cản.
“Xin lỗi, Lục tổng không thích chụp ảnh, mọi người tự giác một chút.”
Tay Tuyết Nhi khoác lên tay anh, khẽ hỏi:
“Sao chú không cho họ chụp ảnh vậy ạ?”
“Cháu muốn ngày mai khắp các trang báo đưa tin tôi bao nuôi cháu sao?”
“Nghiêm trọng như thế?” Cô hơi hoảng. “Vậy không được rồi, chú bảo họ tuyệt đối đừng chụp ảnh!”
Lục Ngạn chỉ cần liếc mắt qua biểu cảm của cô đã hiểu nội tâm cô đang lo sợ cái gì:
“Sợ chú Đông của cháu nhìn thấy à?”
Anh không vui nhếch môi:
“Cháu đã rời khỏi Hồ gia lâu rồi, sau này không cần phải sợ người đàn ông đó nữa.”
(Đọc hết truyện tìm phaybuk của tác giả là Diệp Bạch (Yue) nhé)
Anh còn tưởng Tuyết Nhi không muốn bị người ta đồn là được bao nuôi, ai ngờ cô lại nói:
“Cháu sợ chú ấy tìm thấy cháu đó!
Nghe đến đây, tâm trạng anh mới tốt hơn một chút.
Hắn ta sẽ không tìm được.
Cho dù hôm nay lộ ảnh ra ngoài, thì đội xử lý khủng hoảng truyền thông luôn túc trực 24/7 vẫn có thể xóa sạch sẽ mọi thứ ngay lập tức.
Bất kể tấm ảnh nào có mặt của Tuyết Nhi bị tung lên mạng với những tiêu đề liên quan đến anh, đều được người của anh kiểm soát.
Vì vậy ở Nam Thành, một số người có lẽ đã biết Lục Ngạn đang thích một cô gái, nhưng không biết cô gái đó là ai.
Người biết, cũng không dám để lộ thông tin lung tung.
Lục Ngạn dẫn theo Tuyết Nhi vào trong gặp Chu Trạch An và bạn gái của hắn trước.
Cả quá trình di chuyển, Tuyết Nhi có thể cảm nhận được vô số cô gái quyến rũ đang liếc mắt đưa tình với người đàn ông bên cạnh mình. Biết chú Ngạn thu hút, nhưng ong bướm vờn quanh nhiều thế này, cô thấy có chút khó chịu.
Bàn tay đang ôm lấy cánh tay Lục Ngạn vô thức dùng sức, anh liền bị cô kéo đến gần.
“Hửm? Sao vậy?”
Tuyết Nhi xấu hổ lấp liếʍ:
“Không có gì.”
Nhìn thấy có một nhân viên phục vụ lướt ngang qua, cô liền nhanh miệng nói:
“Chú, cháu muốn uống cocktail.”
“Không được.” Lục Ngạn lập tức giữ chặt eo cô.