“Cháu, cháu không có ăn cắp!”
Sau lưng cô có người đi lên đưa trả hộp nhung vào trong tay người đàn ông, cung kính nói:
“Lục tổng, đây là sợi dây chuyền bị đánh cắp. Bây giờ xử lý con nhóc này sao đây?”
Lục Ngạn suy ngẫm trong giây lát, thấy cô bé trước mắt hắn như chú thỏ nhỏ cụp tai trước kẻ thù, đôi mắt ửng hồng mà quật cường trừng hắn, vừa đáng yêu vừa đáng thương, trong lòng hắn sinh ra cảm giác ngứa ngáy khác thường.
Hắn nhấp môi, nói:
“Nhốt lại đi, bỏ đói vài ngày rồi thả ra.”
“Dạ?”
Chỉ vậy thôi? Bình thường có kẻ dám động vào đồ của Lục tổng thì không bị đánh gãy cái tay hư hỏng ăn trộm vặt thì cũng phải ăn đòn no.
Lúc nghe thấy tên đàn ông kia chuẩn bị bắt mình nhịn đói mấy ngày, Tuyết Nhi không thể nhịn nổi nữa, tức giận nói:
“Uổng cho các người sống đến chừng này tuổi, già đầu rồi còn chẳng phân biệt được phải trái!”
“...”
Giọng cô vang vọng trong phòng khách, lúc này có một đám đông cũng vừa tiến vào, nghe thấy rõ mồn một.
Kể từ giây phút ấy, ngoài tiếng hít thở rất nhỏ của mọi người ra, không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Lần đầu tiên có người dám quát vào mặt Lục tổng đấy! Còn là một con bé có chút xíu, không có chút sức sát thương nào!
Lục Ngạn nhếch môi, hai chữ “già đầu” văng vẳng trong não hắn. Người đời đều nói hắn trẻ hơn tuổi, con bé này lại dám chê hắn già?
Tuyết Nhi thật ra cũng sợ, cũng hoảng khi bị ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông kia nhìn, nhưng cô đâm lao đành phải theo lao.
Với cái thân thể gầy yếu này, bị bỏ đói vài ngày, cô không chết mới là lạ! Dù sao cũng là chết, cô không còn gì để mất nữa rồi!
Cô run run nói:
“Cháu đã nói là hiểu lầm, mấy chú còn chẳng thèm đi xác nhận hay điều tra lại, muốn để cho con nít cười chê sao?”
“Chuyện gì?” Lục Ngạn không vui chau mày.
Người bên cạnh lập tức kể lại quá trình truy bắt, bọn họ nói nhỏ quá cô không nghe được, chỉ có thể tức giận xen ngang:
“Có một người tông trúng cháu rồi ném cái hộp đó vào cháu, không tin thì đi kiểm tra camera ở ga tàu là được mà!”
Cô gái nhỏ đã uất ức đến mức sắp khóc.
“Lục tổng…”
Lục Ngạn phất tay:
“Đi kiểm tra đi.”
“Vâng.”
Thấy có người đẩy cửa đi ra ngoài, Tuyết Nhi âm thầm thở ra một hơi. Cô sống rồi! Hai chân mềm nhũn không còn chút sức nào, cô xiêu vẹo đi tới bên một góc, ngồi bệt xuống.
Rồi bỗng nhiên nhớ ra cái gì, cô bật dậy:
“Khoan đã, bảo người kia mang vali của cháu về nữa! Nếu bảo bối của cháu bị mất thì mấy chú không đền nổi đâu!”
“Không đền nổi?”
Ba chữ này lại chọc Lục Ngạn ngứa người:
“Nhóc con nghĩ tôi không đền nổi đồ của nhóc sao?”
Cô cụp mi mắt, bỗng nhiên bày ra dáng vẻ đau lòng và tủi thân:
“Có những món quà mang giá trị tinh thần, là người thân duy nhất của cháu để lại cho cháu, mất rồi, chú đền được sao?”
Thứ cô nói đến là con gấu bông mà Hồ Đông mua tặng cho cô vào sinh nhật năm 17 tuổi, cái năm cô nhận ra mình yêu chú ấy. Lúc nào cô cũng ôm nó đi ngủ, trốn khỏi nhà có thể quên cái này cái kia, nhưng tuyệt đối không quên mang nó theo.
Tuyết Nhi ngồi trong góc, nghĩ đến việc chú đã đính hôn với người phụ nữ khác, còn không tin tưởng cô, đổ lỗi cho cô, nước mắt ấm ức tuôn trào.
Những người đàn ông có mặt trong phòng lập tức thấy xấu hổ.
Bọn họ chưa điều tra rõ đã hùa nhau ức hϊếp một đứa nhỏ, nếu truyền ra ngoài, không bị cười chết mới lạ.
Lục Ngạn nhìn chằm chằm dáng vẻ khóc thút thít của cô, nói:
“Khóc cái gì? Nếu bị oan thì tôi sẽ thả cháu đi.”
“...”
Tuyết Nhi không trả lời mà lấy tay lau nước mắt, miệng lẩm bẩm:
“Mấy chú ít nhất cũng phải xin lỗi rồi mới thả người ta đi chứ…”
Lục Ngạn:
“...”
Chưa từng gặp đứa nhóc nào đứng trước mặt hắn còn dám tỏ thái độ ương bướng như thế này?
Nheo mắt đánh giá đối phương thật kỹ, hắn nhận ra những món đồ mà Tuyết Nhi mặc giá trị đều không thấp.
Có vẻ như là hiểu lầm thật?
Sau khi kiểm tra camera ở ga tàu, xác nhận Lục gia thật sự bắt sai người, ai nấy đều im thin thít.
Bọn họ chưa từng phạm phải sai lầm ngớ ngẩn thế này bao giờ.
Sắc mặt Lục Ngạn không được tốt lắm, người đàn ông im lặng đối mặt với Tuyết Nhi, chỉ thấy cô bé mỉm cười:
“Chú à, có phải chú nên bồi thường cho cháu không?”