Đoá Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 5

“Không biết bây giờ chú… có đi tìm mình không?”

Cô tự lẩm bẩm rồi cười tự giễu:

“Chắc là đang vui vẻ bên thím Hồ rồi.”

Nước mắt không tự chủ được chảy xuống, Tuyết Nhi tựa đầu vào cửa sổ, nhìn phong cảnh tươi đẹp lướt nhanh qua tầm mắt.

Cô chỉ mới đi có mấy tiếng mà đã có cảm giác nhớ nhà, nhớ dì giúp việc, nhớ chú Đông quá.

Chẳng biết Tuyết Nhi mơ màng ngủ quên từ khi nào, lúc tỉnh dậy, tàu đang dừng ở bến.

Tuyết Nhi không có đích đến cụ thể nào, cô chỉ đi theo cảm tính, thấy bên ngoài có hoa đào khá đẹp, cô quyết định thật nhanh rồi kéo lấy vali xuống tàu.

Nhìn cái tên nhà ga xa lạ, cô gãi gãi đầu:

“Đây là đâu vậy nhỉ…”

Cô đang quan sát bảng chỉ dẫn thì một bóng người từ đâu đột nhiên xông đến, đυ.ng mạnh vào người cô, suýt chút nữa làm cô ngã lăn ra đất.

“A!” Người nọ bị đυ.ng ngã nhưng vội vàng bò dậy.

Lúc này, Tuyết Nhi mới nhìn rõ đối phương, trên đầu cô gái đội một cái khăn đen kín mít không rõ mặt mũi, cơ mà dáng vẻ nhỏ nhắn không khác gì so với Tuyết Nhi.

“Đi đường kiểu gì vậy?” Tuyết Nhi bực bội trừng mắt.

Đối phương bỗng nhiên ném thứ trên tay về phía cô, cô cũng theo bản năng mà bắt lấy.

Tuyết Nhi còn chưa hiểu chuyện gì, phía sau lại truyền tới tiếng la hét, một tốp người áo đen trên tay cầm đầy các loại vũ khí đáng sợ xông thẳng về phía này.

Mọi người hoảng sợ bỏ chạy tán loạn, mà cô thấy đám người hung ác nhào tới cũng sợ muốn chết, nắm lấy vali rồi chạy như điên.

Chiếc vali màu hồng phấn bị cô kéo lê trên đất phát ra tiếng lạch cạch đáng thương.

Tuyết Nhi chạy thục mạng, mái tóc dài rối tung bởi làn gió, cô trông thấy đám đông sắp bắt được mình thì mặt mày tái mét, vội hô:

“Cứu mạng! Ưm…”

Có người tóm được cô, dùng tay che miệng cô lại.

Tuyết Nhi liều mạng giãy dụa, tiếc rằng hình thể chênh lệch quá lớn, người đàn ông xách cổ áo cô lên như xách một con gà con.

Mặt mày cô tái mét không còn một giọt máu nào, chẳng lẽ là khủng bố sao? Cô đang run lẩy bẩy thì nghe thấy họ nói chuyện với nhau:

“Dám ăn cắp đồ của lão đại, con bé này chán sống rồi!”

“Đi, đưa nó về!”

Chỉ bằng hai câu này, Tuyết Nhi liền phân tích được mọi chuyện. Cô bị hiểu lầm rồi!

Người kia vừa buông tay ra khỏi miệng cô, cô liền vội vàng giải thích:

“Chú ơi, không phải cháu, chú bắt nhầm người rồi!”

“Còn chối? Cái gì trên tay mày kia?”

Lúc này, cô mới ý giật mình giơ tay lên.

Trên tay cầm theo một cái hộp nhung màu đen, chẳng biết là thứ quỷ gì.

“Không, không phải đâu, ban nãy có một người tông vào cháu rồi ném thứ này cho cháu! Chú ơi, thả cháu ra đi!”

Cô liên tục cầu xin nhưng mấy người kia vẫn dửng dưng như cũ, còn gật đầu nói:

“Ừ ừ, biết rồi.”

“Không, cảnh sát, cháu sẽ báo cảnh sát đấy!”

Tuyết Nhi gào lên:

“Cứu mạng… ưm…”

Cô không kêu cứu thì thôi, vừa mở miệng liền có người giơ tay ra chặn lại.

Cuối cùng, cô chỉ đành bất lực để họ kẹp vào nách mang đi.

Người đàn ông chê bai:

“Con bé này gầy với nhẹ thật đấy, chẳng biết được mấy lạng thịt. Tính ra nó cũng giỏi, vậy mà qua mặt được một đám người để ăn cắp đồ trong buổi triển lãm.”

Tuyết Nhi: “...”

Cô không có ăn cắp ăn trộm gì của ai hết! Trời ạ!

Hôm nay cô ra đường chưa xem ngày hay bước nhầm chân không biết nữa…

Điều khiến cô tuyệt vọng hơn là, chiếc vali đựng đầy bảo bối của cô đã bị họ vứt lại ở ga tàu.

Sau khi ném cô vào xe, người đàn ông nói:

“Lát nữa gặp lão đại của bọn này, cháu nhớ ngoan ngoãn một chút, tính cách của lão đại không tốt đâu.”

Tuyết Nhi nép mình vào trong góc, trên mặt căng thẳng.

Cô đưa tay thử đẩy cửa xe nhưng đã bị khóa, cố gắng gần như vô ích.

Bây giờ cô chỉ hy vọng vị lão đại trong lời của họ có thể thông minh một chút, có thể nhận ra đây là một hiểu lầm mà tha cho cô.



Tuyết Nhi bị đưa đến một khu biệt thự phức hợp rộng đến mức cô chấn kinh, so với nhà họ Hồ, nơi này chẳng hề thua kém, thậm chí có phần rộng lớn và uy nghiêm hơn.

Nơi này được xây dựng dựa theo phong cách châu u, từ cổng lớn vào nhà phải đi xe nửa tiếng, qua một khu chơi gol và đài phun nước, còn cả vườn hoa nữa.

Rộng quá! Thế này cô có bị gϊếŧ cũng không ai phát hiện ra…

Càng nghĩ, cô càng sợ, mặt mũi đã chẳng còn chút máu nào.

“Lúc ăn trộm đồ sao không thấy mày sợ thế này?”

“Cháu nói rồi, cháu không có trộm đồ!” Cô tức giận trừng người đàn ông cao lớn phía trước, dù sợ nhưng khí thế cũng chẳng thua kém.

“Còn ngoan cố? Được rồi, vào đi.”

Đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng đến nơi.

Tuyết Nhi bị đẩy vào trong phòng khách, cô đứng giữa căn phòng rộng, nhìn như chú kiến nhỏ đang lạc lõng.

Chỗ sofa màu trắng có một người đàn ông mặc tây trang đang ngồi, khí chất lạnh lùng mà cao quý, đoán chừng khoảng 30 tuổi. Dáng vẻ này, sao mà giống người chú đáng ghét của cô quá?

Tuyết Nhi giật mình trong giây lát, rồi nhận ra hai người khác nhau.

Khuôn mặt người này càng thêm cương nghị sắc nét, trông càng đáng sợ hơn.

Bị ánh mắt âm u của người nọ quét qua, cô run rẩy, lắp bắp, câu đầu tiên mà cô nói là:

“Cháu, cháu không có ăn cắp!”