Năm sau, Hạ Kiều tiếp tục đi học.
Bụng cậu chưa hiện rõ, mà quần áo mùa đông thì dày nên tròng lên trên người căn bản nhìn không ra cậu mang thai.
Hạ Kiều không tập trung nghe giảng, cậu đang nhìn chằm chằm slide bài giảng xuất thần, rồi cơ thể cậu bỗng dưng cứng đờ, cậu cong người theo bản năng, cách quần áo dày nặng sờ lên ngực.
Chỗ đó tự dưng ướŧ áŧ, ướt cả áo lông cậu, trong không khí thậm chí còn có mùi sữa nhàn nhạt.
Hạ Kiều chỉ vừa động thì chất lỏng trước ngực càng chảy càng nhiều, mùi hương càng ngày càng nồng, nồng đến mức Alpha bên cạnh cau mày, lẩm bẩm hỏi câu: “Thơm quá... Mùi gì thế nhỉ?”
Tiếng giảng bài của giảng viên không dừng, xung quanh toàn là tiếng ghi bài đánh máy. Trong phòng học sáng sủa, ánh đèn trên đầu phảng phất biến thành mây sưởi, chợt dâng lên khí nóng đốt từ đầu đến chân Hạ Kiều chân, làm cậu gần như nín thở.
Sau ghế Hạ Kiều "két" một tiếng, cậu đã không rảnh lo đến việc học nữa, cũng bất chấp tiếng gọi mình phía sau, cậu hoảng loạn chạy về phía WC.
Trốn vào căn phòng khuất nhất, vai kề lên gạch men lạnh lẽo, bên tai cậu đã đỏ bừng một khối.
Vì để xác minh phỏng đoán khủng bố trong đầu, Hạ Kiều ngón tay ngăn không được sự run rẩy, cậu kéo áo lên, không khí rét lạnh vuốt ve làn da cậu không ngừng co rúm.
Thật ra mấy ngày trước ngực luôn nhức nhức trướng trướng, nhưng cậu không nói với Tấn Triết Úc. Không có lý do gì cả, cậu chỉ đơn thuần giận dỗi thôi.
Ngực Omega nam không có gì đặc biệt, nhưng khi Hạ Kiều cúi đầu, lại phát hiện hiện tại ngực mình phát dục như thiếu nữ, chạm vào một chút sẽ đau.
Đại não trống rỗng, Hạ Kiều ngơ ngác không dám động một chút.
Cậu núp ở trong phòng WC nhỏ hẹp, ngây người cúi đầu, đôi môi đỏ bừng bất lực đóng mở một chút, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra.Chất lỏng chảy xuống từ ngực theo bụng cậu trượt xuống, Hạ Kiều hoảng loạn lau đi, nhưng không gây ảnh hưởng gì mà ngược lại càng chảy nhiều hơn, thậm chí nó còn tí tách rơi xuống đất.
Hạ Kiều vô thố lấy điện thoại ra, lúc gọi điện thoại còn trượt tay vài lần, mới run rẩy gọi được.
Chờ một lúc, sau khi nghe được giọng nói trầm ổn kia, hốc mắt cậu có chút hồng.
Giọng nói cậu đầy sự khủng hoảng, do sợ bị người khác nghe được nên cậu chỉ có thể nói nhỏ, giây tiếp theo như muốn khóc nức nở, cậu đáng thương nói:
“Tấn Triết Úc, em hình như… Làm sao bây giờ đây?”
*
Tấn Triết Úc câu đầu tiên là hỏi cậu đang ở đâu, xác nhận xong rồi mà hắn vẫn không cúp điện thoại, vừa một đường trấn an Hạ Kiều, vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trường Hạ Kiều.
Quần áo Hạ Kiều đã rối tinh rối mù, cậu không dám đi ra ngoài, chỉ có thể không ngừng nhỏ giọng thúc giục Tấn Triết Úc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Là giọng Tấn Triết Úc có chút nôn nóng hiếm thấy: “Hạ Kiều, mở cửa.”
Hạ Kiều lập tức mở cửa, cậu bổ nhào vào Tấn Triết Úc, hai tay ôm chặt eo hắn, mặt cũng chôn thật sâu ở ngực hắn, như cún con ướt dầm dề: “Làm sao đây… Tấn Triết Úc.”
Cậu chưa từng tính sinh con nên tất nhiên không nghiêm túc nghe giảng môn sinh lý rồi. Cậu sợ quá.
Có lẽ Hạ Kiều cũng chưa phát hiện, cậu luôn vô thức ỷ lại Tấn Triết Úc, giống như Tấn Triết Úc ở trong mắt cậu có thể giải quyết hết mọi chuyện vậy.
Trên thực tế, Tấn Triết Úc đúng là làm được thật.
Tấn Triết Úc ôm lấy cậu vỗ nhẹ, trở tay khóa cửa lại, rồi dẫn cậu vào phòng hồi nãy lần nữa.
“Đừng sợ cục cưng.” Tấn Triết Úc dỗ dành, “Vén áo lên đi, anh giúp em kiếm tra.”