Mang thai tháng thứ hai, Hạ Kiều xuất viện, cậu cũng bắt đầu nôn nghén.
Phản ứng mang thai của cậu đến sớm, mà nghiêm trọng hơn người khác rất nhiều, ăn uống rất nhiều, cực khổ ăn xong thì một lúc sau đã ói ra.
Trong thời gian này thịt trên mặt thật vất vả mới có đã biến mất.
“Có phải cậu ấy ăn đồ nhiều dầu không?”
“Không phải.” Tấn Triết Úc đứng ở hành lang, mày nhíu lại, “Em ấy ngọt không ăn, cay cũng không ăn, ăn không vô cái gì hết…”
Khi hắn muốn nói gì thì nghe thấy âm thanh trong phòng.
Tấn Triết Úc cúp điện thoại, chạy vào, hắn đi vào liền thấy Hạ Kiều lại ói ra. Cậu ngồi dưới đất, tay vịn thùng rác, ói đến hốc mắt đỏ bừng.
Cậu giữa trưa chỉ ăn chút trái cây, nên ói không ra thứ gì.
Tấn Triết Úc vỗ lưng cậu, giúp cậu thuận khí. Hắn không có thời gian đi lấy khăn giấy nên trực tiếp dùng tay lau miệng cậu.
Trong miệng toàn là mùi chua, Hạ Kiều ói xong còn nhịn không được mà ho khan: “Tôi biết rồi… Thứ trong bụng tôi chắc chắn giống anh… Nó không phải thứ gì tốt, nó cũng thích ăn hϊếp tôi…”
Tấn Triết Úc không giải thích, trong bụng cậu không phải đồ vật, mà là con của họ.
Hắn bế cậu lên đùi mình.
Tấn Triết Úc đang vỗ lưng cậu. Hắn ôm Hạ Kiều, cảm giác được ngực mình bị xương Hạ Kiều cộm vào, giống như lần đầu tiên hắn gặp cậu: “Em ăn không vô vậy thì anh cũng không ăn, được không?”
“Tấn Triết Úc.”
Hạ Kiều nhìn ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa măm nay đang rơi.
Cậu đột nhiên nói: “Em muốn ăn cơm thịt bò khoai tây ở cô nhi viện lúc trước.”
*
Cùng ngày, Tấn Triết Úc không quan tâm yêu cầu vô lý của Hạ Kiều, mà trực tiếp mang theo Hạ Kiều về thành phố cậu đã từng sống.
Nơi này lạnh hơn thành phố A, đang mưa tuyết rất lớn.
Tấn Triết Úc trước tiên gọi điện thoại, dì nấu cơm ở cô nhi viện không thay đổi, chỉ là vừa khéo bà đã về quê ăn tết.
Sau khi được cho phép, Tấn Triết Úc chuẩn bị tới đó tìm bà.
Nơi dì đó ở có chút hẻo lánh, xe hơi không vào được, chỉ có thể đi bộ.
Tấn Triết Úc không để cho người khác cõng Hạ Kiều, hắn cõng Hạ Kiều đi trên lớp tuyết dày nặng.
Đường xá gập gềnh, nhưng vai hắn rất rộng, trên người còn có tin tức tố làm Hạ Kiều ỷ lại theo bản năng, nên cậu ngủ luôn, Hạ Kiều mặt dán lên cổ hắn, đôi môi mềm mại ấm áp chạm vào hắn rất nhiều lần.
Tấn Triết Úc quay mặt nhìn Hạ Kiều một cái, hỏi: “Vì sao muốn ăn món này?”
Vào đông đêm qua mau, khi Hạ Kiều nói chuyện trong miệng có khói: “Vì ăn ngon.”
Đại khái là do Hạ Kiều từ nhỏ đến lớn xuất chúng, nên dì cô nhi vẫn nhớ cậu.
Bà rất vui vẻ, cười ha hả nấu đồ ăn cho Hạ Kiều, nhưng lại từ chối lời mời làm việc lương cao của Tấn Triết Úc.
Tấn Triết Úc khi bà nấu ăn, hắn lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, như đang học. Bà thấy vậy thì kiên nhẫn viết tay cách nấu, tỉ mỉ đến mức ghi luôn cả lượng gia vị cho hắn.
*
Sau khi trở về, toàn bộ món Hạ Kiều ăn đều là do Tấn Triết Úc tự tay làm, cậu hơi ngạc nhiên đại thiếu gia Tấn Triết Úc nấu ăn cũng không tệ lắm.
Cậu nôn nghén không có kết thúc, nhưng đã giảm bớt rất nhiều, ít nhất không phải lúc nào cũng ói ra, và mỗi lần không ói ra hết sạch.
Và rồi có phiền toái mới tới nữa.
Không biết từ lúc nào, Hạ Kiều tối ngủ nếu thấy mặt Tấn Triết Úc liền ói như nôn nghén.
Cậu một bên ói đến mức sắc mặt tái nhợt, một bên che hai mắt mình, kêu Tấn Triết Úc tránh xa một chút.
Tấn Triết Úc lại không yên tâm để Hạ Kiều ngủ một mình, hắn chưa hề biết mình có thể khiến người khác vừa nhìn đã ói, nên tâm trạng chẳng ra gì, nhưng hắn chỉ có thể mua một cái mặt nạ che nửa khuôn mặt.
Mang mặt nạ lên, hắn mới có thể lên giường ngủ với Hạ Kiều.