Người khác có thể cho Sở Chiêu câu trả lời, nhưng về chuyện này, hắn cũng không thể chắc chắn. Dù hắn có ấn tượng tốt vềThẩm Tử Khâm, nhưng thời gian tiếp xúc quá ngắn, không dám nói đã hoàn toàn hiểu rõ tâm tính của Thẩm Tử Khâm.
"Không biết." Sở Chiêu nói, nhưng trên mặt không có vẻ lo lắng, "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hơn nữa không phải tất cả những người muốn quyền lực đều sẽ đứng về phía Hoàng đế. Chẳng phải huynh cũng vì lý do đó mà tiếp xúc với Bạch Quân Hành sao?"
Sở Cẩm Húc cười hì hì: "Huynh ấy là một nhân tài. À, báo cho đệ một tin, trong cung vừa truyền ra, lão già đó muốn đệ ở lại kinh thành, sau khi thành hôn sẽ tiếp quản tuần phòng doanh."
Ngoại trừ cẩm y vệ ra, hai lực lượng quân sự chính còn lại ở kinh thành là cấm quân và tuần phòng doanh. Cấm quân bảo vệ hoàng cung, tuần phòng doanh quản lý khu vực xung quanh, chức vụ thống lĩnh tuần phòng doanh là một công việc tốt.
Nhưng sắc mặt Sở Chiêu lại trầm xuống.
Môi hắn mấp máy vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được: "Ta có một câu không biết có nên nói không."
Sở Cẩm Húc nhìn thấy sắc mặt của hắn đã biết anh muốn chửi bậy: "Nói đi, nếu quá dơ bẩn ta sẽ coi như không nghe thấy."
Sở Chiêu chửi một câu tinh hoa dân tộc.
Ngoại trừ cẩm y vệ ra, hai lực lượng quân sự chính còn lại ở kinh thành là cấm quân và tuần phòng doanh. Cấm quân bảo vệ hoàng cung, tuần phòng quản lý khu vực xung quanh, chức vụ thống lĩnh tuần phòng doanh là một công việc tốt.
Thống lĩnh tuần phòng doanh trước đó đã bị chém đầu ba tháng trước, hiện tại do phó thống lĩnh tạm thời quản lý, có rất nhiều người đang nhắm vào chức vụ thống lĩnh, đặc biệt là phó thống lĩnh, có lẽ đã sẵn sàng chờ thăng chức.
Hoàng đế đúng lúc này lại để Sở Chiêu trở về, bề ngoài thì cho Sở Chiêu lợi ích, thực tế là cảnh cáo một số người đang động đậy phía dưới, đồng thời thành công biến Sở Chiêu thành mục tiêu của những người khác, gây ra sự thù hận.
Để cho các quan lại tự đấu đá, còn Hoàng đế thì an nhàn.
Trị quốc có thể không được, nhưng cung đấu thì hạng nhất.
Biểu cảm của Sở Cẩm Húc ẩn chứa vẻ mờ mịt: "Nghệ thuật điều khiển con người, bệ hạ ngoài việc theo đuổi trường sinh bất lão, thì chỉ chăm chăm vào vài người trước mắt."
Không nghe bách tín, chỉ hỏi quỷ thần, thật là nực cười lại đáng buồn.
Sở Chiêu nắm tay thành nắm đấm: "Ta còn phải thành hôn, cuối cùng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một thời gian."
"Yên tâm? Ai mà không muốn, ít nhất ngươi còn có hai tháng để thư giãn." Sở Cẩm Húc vỗ vai hắn, "Nói đến đây thôi, ta đi đây."
Sở Chiêu ăn một bụng cá muối, nhưng lúc này cảm thấy mình bị Hoàng đế chó má làm cho tức no.
Sở Chiêu hít sâu, không nên tức giận, tức giận sẽ bị bệnh sẽ không có ai thay, huống chi sắp tới bên cạnh sẽ có nhiều bệnh nhân cần chăm sóc.
Nghĩ kỹ lại, dù thật sự tiếp quản tuần phòng doanh, trở thành mục tiêu, cũng không phải không có cơ hội một lần vất vả nhàn nhã cả đời, vẫn ổn.
Tâm trạng của Sở Chiêu thật sự rất tốt.
Hắn tiện thay kéo rèm lên nhìn ra ngoài xe ngựa, ánh sáng chói mắt qua mắt hắn, ngưng tụ thành ánh sáng sắc bén trong bóng tối.
Rèm buông xuống, yên lặng không một tiếng động.
Hai tháng làm sao đủ, hắn muốn cả đời an ổn. Mặc dù đã ăn đủ cá muối rồi, nhưng ý muốn làm cá muối vẫn kiên định, không quên sơ tâm.
***
Thẩm Tử Khâm trở về Hầu phủ. Nói thật, ra ngoài chơi một chuyến, ngắm hoa thưởng trà với những người tốt, sau khi trải qua thời gian nhàn nhã, lại trở về tiểu viện của mình, sự tương phản quá lớn, cảm giác cô đơn tăng gấp đôi.
Thẩm Tử Khâm không phải là người không chịu được cô đơn, nhưng không thể chịu nổi nơi này và con người trong Hầu phủ, đổi chỗ khác cho y ở cũng không đến nỗi khó chịu đến vậy.
Thẩm Tử Khâm ngồi trong phòng một lúc, có chút hối hận: lẽ ra lúc đi dạo phố nên mua một cuốn tiểu thuyết, ít nhất cũng có chút tiêu khiển.
Chứ không phải như bây giờ chỉ có thể bóp đồ chơi cao su của con nít kêu é ò é ò.
Thẩm Tử Khâm tự nói với mình, lẩm bẩm: "Ít nhất… có một cuốn tiểu thuyết thì tốt."
Y cảm thấy chán muốn chết, quyết định ngày mai sẽ đi mua một ít tiểu thuyết và đồ chơi nhỏ… nếu không thì không biết làm gì để gϊếŧ thời gian tiếp theo nữa. Đổi một thời không, phải tìm một sở thích mới, thêm chút thú vị, tận hưởng cuộc sống.
Thẩm Tử Khâm uống vài chén trà, đứng dậy để giải quyết vấn đề sinh lý, khi trở lại, y phát hiện trên bàn vốn trống rỗng bỗng xuất hiện một cuốn sách.
Thẩm Tử Khâm: !
Trên bìa sách vẽ hai nam tử, một người ăn mặc như thư sinh, một người có tai dài và đuôi hồ ly, tên sách: [Hồ ly thì thầm lúc nửa đêm]
Trong căn phòng vắng vẻ, bỗng xuất hiện một cuốn tiểu thuyết bí ẩn, thật sự rất đáng sợ, có thể làm ba tập tiếp cận khoa học* ấy chứ.
*Là một chương trình phim tài liệu của CCTV-10 của Trung Quốc.
Thẩm Tử Khâm cũng bị dọa một phen, cảm giác ớn lạnh từ chân chạy thẳng lên não, xung quanh không có ai, nên không thể nào là người hầu nghe thấy y lẩm bẩm rồi lập tức mang tiểu thuyết đến được.
Mặc dù bị dọa một chút, nhưng Thẩm Tử Khâm là người tin vào khoa học, bộ não đã nhanh chóng hoạt động.
Người nhớ lâu như y, lập tức liên tưởng đến tiếng cười phát ra trong viện sáng nay.
Nếu là mật thám nhắm vào Hầu phủ, nếu như để lộ một lần đã là không chuyên nghiệp, nhưng công khai để cuốn tiểu thuyết lên bàn của mình thì...