Chu Đan Mặc đã tăng giá, từ việc chỉ muốn vẽ một bức chân dung choThẩm Tử Khâm, giờ đã muốn vẽ rất nhiều góc độ.
Thẩm Tử Khâm không quan tâm, lập tức đồng ý.
Chu Đan Mặc phấn khích đến mức muốn kết nghĩa huynh đệ với Thẩm Tử Khâm, nhưng bị Sở Chiêu vô tình ngăn lại.
Mọi người quây quần bàn chuyện trước bàn khi có chuyện cưới hỏi hay tang sự. Mặc dù phần lớn thời gian Thẩm Tử Khâm chỉ lắng nghe, nhưng vẫn cảm thấy rất thoải mái. Kể từ khi xuyên không, bên cạnh y không có ai để trò chuyện, chuyến đi hôm nay thật sự rất đáng giá.
Chỉ có điều các món ăn trưa có hơi kỳ lạ.
Thử nghĩ mà xem, bạn ngồi trong một khu vườn đầy hoa cỏ, hương thơm ngào ngạt cùng với khung cảnh dễ chịu, người hầu xếp hàng, tao nhã bưng từng món một lên, đột nhiên một mùi mạnh mẽ xộc vào, nhìn kỹ thì…
Cá muối hấp, cá muối kho, cá muối chiên...
Cá muối hội ngộ?
May mà không chỉ có mình Thẩm Tử Khâm bị tiệc cá muối làm cho choáng váng, chiếc quạt của Tam hoàng tử phe phẩy leng keng: "Sao nhiều cá muối thế này?"
Chủ nhà Chu Đan Mặc giải thích: "Mấy ngày trước tới phủ Lục điện hạ, nghe nói gần đây hắn rất thích cá muối, nhưng cá muối ở Vương phủ vẫn chưa làm xong, cho nên ta đã tìm được khá nhiều cá muối, để điện hạ ăn cho đã!"
Hóa ra là vì thích cá muối à, Thẩm Tử Khâm chợt hiểu ra: "Cho nên câu đối hôm nay cũng dùng cá muối."
Quao, đã thèm tới mức ngay cả việc làm thơ cũng chỉ nghĩ đến cá muối rồi sao?
Đúng là rất yêu thích.
Sở Chiêu: "Ta không có…"
Hắn dừng lại.
Bởi vì hắn tuyệt vọng nhận ra, nếu lúc này giải thích rằng mình muốn làm một con cá muối, có lẽ sẽ nhận được hàng loạt ánh mắt hoảng sợ: Cái gì, chỉ ăn không đủ, còn muốn biến thành cá muối luôn?
Đường đường là một Vương gia lại mê mẩn cá muối tới mức không thể tự kiềm chế, rốt cuộc là đạo đức suy đồi hay nhân tính vặn vẹo đây!
Sở Chiêu cắn răng nuốt ngược lại, mỉm cười: "Đúng vậy, ta thích cá muối."
Tam hoàng tử vô cùng tình cảm, gắp cho hắn một miếng cá: "Ra ngoài đánh trận không được ăn ngon, đứa nhỏ đáng thương."
Chu Đan Mặc múc cho hắn một cái đầu cá lớn, cảm thấy thương xót vì hắn: "Ôi ôi, điện hạ ăn nhiều một chút!"
Bạch Quân Hành là thần tử, không tiện gắp đồ ăn, bèn nâng chén rượu: "Điện hạ ra ngoài chinh chiến, bảo vệ bách tính Đại Tề, vi thần cảm kích, kính ngài một chén."
Thẩm Tử Khâm thì múc cho hắn một bát canh cá trắng sữa, nóng hổi, rất tươi ngon.
Sở Chiêu: "..."
Hắn rút lại đôi đũa đang định gắp thịt kho trong ánh mắt đầy mong chờ của mọi người.
Thịnh tình không thể từ chối, hắn quyết định ăn phần cá trong bát trước.
Haizzz, cuộc đời thực sự cô đơn như tuyết.
Tam hoàng tử Sở Cẩm Húc nhìn thấy hành động của Thẩm Tử Khâm, đảo mắt: "Thẩm công tử, nói thật, Lục đệ của ta nhỏ hơn ngươi một tuổi, chắc chắn không thể chin chắn bằng ngươi. Nếu thằng nhóc này có điều gì thiếu sót, ngươi cứ việc nhắc nhở nó, để nó học cách xử lý việc."
Nhìn thì có vẻ như đang khen Thẩm Tử Khâm, nhưng thật ra lại là đang nói tốt cho Sở Chiêu, Thẩm Tử Khâm hiểu: "Vương gia thật chu đáo, ta còn phải học hỏi nhiều."
Suýt nữa quên, y hai mươi mốt, Sở Chiêu hai mươi, đúng là nhỏ hơn một tuổi.
Mười mấy tuổi đã bị ép ra chiến trường, liều mạng sinh tử, lại còn có người cha có thể chặt đầu người khác chỉ vì một câu nói không vừa lòng, cuộc sống của thằng nhóc này thật không dễ dàng.
Trong ánh mắt Thẩm Tử Khâm có chút thương cảm, nhưng khi nhìn về phía Sở Chiêu, y phát hiện: thằng nhóc nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng cao hơn y nửa cái đầu, còn có mày kiếm mắt sáng, rất có khí phách và sự quyết đoán.
Y nhìn lại thân gầy yếu và năng lực tài chính của mình.
Tần vương có thể được những người thân thiết thương yêu, nhưng không cần sự thương hại cao cao tại thượng.
Nhận ra điều này, ánh mắt Thẩm Tử Khâm thu lại, rất áy náy, để bày tỏ sự xin lỗi, y lại múc cho Sở Chiêu một bát canh.
Tam hoàng tử và Chu Đan Mặc theo sát phía sau, dùng thịt cá lấp đầy bát của hắn.
Sở Chiêu: …
Đũa của hắn vừa chạm vào thịt kho.
Lúc bữa trưa kết thúc, Sở Chiêu đờ đẫn buông đũa mặn chát: "Đan Mặc, đầu bếp trong phủ không tồi, nhưng ăn xong bữa này, ta tạm thời không muốn thấy cá muối nữa."
Chu Đan Mặc: "Ta còn sợ ngươi ăn chưa đã, dự định ngày khác sẽ mua thêm cho ngươi mà."
Sở Chiêu vội vàng nói: "Đủ rồi, thật đấy, ta nhận lòng tốt của ngươi, cảm ơn."
Thành công tránh khỏi việc phủ Tần vương bị nhồi nhét cá muối, sau khi ngồi thêm một chút, Sở Chiêu đứng dậy: "Thế tử, chúng ta đi thôi, ta tiễn ngươi về phủ."
Xe ngựa của vương phủ dừng lại trước Hầu phủ, chờ Thẩm Tử Khâm vào trong, bánh xe rất nhanh lại lăn bánh, khi đi qua một con hẻm vắng vẻ, xe ngựa lại dừng lại, một bóng người chui vào.
Là Tam hoàng tử Sở Cẩm Húc.
Sở Cẩm Húc mang đầy trang sức chuông kêu leng keng, vẫy quạt phát ra âm thanh có hiệu quả như chuông gió đung đưa: "Thế nào, đã nói chuyện xong với người ta chưa?"
Sở Chiêu gật đầu: "Ừ."
"Thẩm Thế tử là người thông minh, nếu y cần tiền, ta có thể đưa, cần thuốc chữa bệnh ta cũng có thể tìm thuốc, Hoàng đế khó mà kéo y về phía ông ta. Y không có cảm tình với người trong phủ, cũng không thể dùng Hầu phủ để uy hϊếp y được."
Sở Cẩm Húc chỉ ra: "Nếu Thẩm Thế tử cần quyền lực thì sao?"
"Hiện giờ Hoàng đế tin tưởng đệ, có lẽ đệ có thể giúp y tìm một chức vụ nào đó. Nhưng nếu y muốn thăng tiến, vẫn phải nhìn sắc mặt của Hoàng đế." Sở Cẩm Húc từ từ gập quạt lại, thờ ơ nhìn viên đá trên quạt, "Quyền lực là thứ tốt, nhất là những con cháu thế gia, có mấy ai không muốn."