Nhưng Tần vương Sở Chiêu sắp thành hôn với y lại càng đáng thương hơn.
Dù sao cũng là nhân vật phụ, Thẩm Tử Khâm tốt xấu gì cũng sống đến cuối cùng, Sở Chiêu lại là bia đỡ đạn mất mạng.
Tần vương Sở Chiêu, mười lăm tòng quân, mười bảy nắm giữ ấn soái, tuổi trẻ xuất chinh, đánh đuổi man di uy chấn tứ phương, bởi vì chiến công quá lớn, bị Hoàng đế kiêng kỵ không thích.
Sở dĩ tìm cho Tần vương một nam tử làm chính phi, là bởi vì tổ tiên hoàng thất Đại Tề quy định, người cưới nam tử làm chính phi, không được kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Hoàng đế là trai thẳng sắt thép, quy củ tổ tiên quá nhiều, vốn dĩ không nhớ tới có điều này, là do Ân Nam Hầu hết lòng hết dạ mò ra, nhắc nhở với Hoàng đế, long nhan bỗng nhiên vui mừng, lập tức đồng ý tứ hôn.
Giải quyết vị trí Thế tử của Thẩm Tử Khâm và quyền thừa kế của Sở Chiêu, một mũi tên trúng hai con chim.
Sở Chiêu cũng không phải là một người hung tàn, khát máu tàn nhẫn, đây là lời đồn Hoàng đế tung ra để hủy hoại thanh danh của hắn, Thẩm Tử Khâm biết.
Trong nguyên tác, Sở Chiêu cũng không biểu hiện ra tâm tư muốn tham dự tranh đấu trong triều đình, nhưng không hiểu sao lại bị cuốn vào trong âm mưu quỷ kế, chết không rõ ràng.
Sau khi hắn chết, vương phủ không bị ảnh hưởng, Thẩm Tử Khâm trở thành người thừa kế di sản duy nhất của hắn.
Thăng quan phát tài chồng chết.
Nguyên tác Thẩm Thế tử nghĩ như thế nào thì y không biết, dù sao hôm nay Thẩm Tử Khâm xuyên tới cũng không vui vẻ gì.
Ai lại muốn đột nhiên thành hôn với một người xa lạ chứ?
Nhưng hôn sự đã là ván đã đóng thuyền, không thể trốn thoát.
Với cơ thể bệnh tật hiện tại của y, còn không quyền không thế, ở triều đại phong kiến, không thể chạy trốn được một hai dặm, hoặc là ngay lập tức bị bắt trở về, hoặc là té xỉu ở góc nào đó, cho dù có chết cũng không ai hỏi thăm.
Đã xuyên đến được bảy ngày, Thẩm Tử Khâm biết cốt truyện đã sớm chuẩn bị tinh thần cho thành thân. Y đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt trầm tư, như vậy hiện tại vấn đề quan trọng chỉ có một --
Làm thế nào để tránh động phòng trong đêm tân hôn?
***
Cùng lúc đó, trong Tần vương phủ.
Thánh chỉ còn chưa đến, nhưng Tần vương phủ đã thông qua con đường của mình biết được tin tức tứ hôn.
Thị vệ bên người Sở Chiêu đập bàn đứng lên: "Hoàng đế muốn cắt đứt đường của Vương gia, dựa vào đâu chứ?"
Cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ búng ra máu.
"Vương gia lấy tính mạng bảo vệ quốc gia, nhưng từ khi chúng ta trở lại kinh thành, không nói đến chuyện đả kích ngấm ngầm hay công khai, bây giờ lại còn muốn ép Vương gia thành thân với nam tử, khinh người quá đáng!"
Trong vương phủ mọi người đều tức giận không thôi, mồm năm miệng mười một lúc lâu, lại phát hiện nhân vật chính nên tức giận nhất lại im lặng khác thường, không nói một lời.
Thị vệ lòng đầy căm phẫn giơ nắm đấm: "Điện hạ, ngài nói gì đi, chỉ cần ngài nói không muốn, cùng lắm thì chúng ta bất chấp tất cả!"
Bất chấp tất cả làm gì, tạo phản sao?
Mọi người yên tĩnh lại, ánh mắt dứt khoát tập trung trên người Sở Chiêu, chỉ cần Sở Chiêu ra lệnh một tiếng, bọn họ nguyện đi theo hắn lên núi đao xuống biển lửa.
Nhưng mà dưới sự chú ý của mọi người, Sở Chiêu lại ngẩn ngơ nỉ non: "Chẳng lẽ ông ta thật sự là một thiên tài?"
Những người còn lại: ...?
Ai cơ?
Lão quản sự rất có tư cách và thâm niên trong vương phủ thay mọi người hỏi: "Điện hạ đang nói ai?"
"Hoàng đế đấy." Sở Chiêu vỗ đùi, đẩy mây mù thấy trăng sáng, hai mắt tỏa sáng ca ngợi từ đáy lòng: "Thành thân với nam tử là có thể hủy bỏ quyền kế thừa, sao ta lại không nghĩ ra chứ? Tại sao ông ta không nói sớm!"
Những người còn lại: ???
Không phải chứ, mất đi quyền kế thừa mà ngài vui gì chứ!
Trong lúc tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Sở Chiêu cười tủm tỉm, duỗi lưng một cái, lười biếng nói: "Ta vốn dĩ không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng có thể vất vả một lần suốt đời nhàn nhã. Hoàng đế yên tâm, mà ta có thể làm con cá muối thật sự rồi."
Một tiểu thị vệ mười ba tuổi tiến lại gần, thắc mắc khó hiểu: "Cá muối?"
Thành thân và cá muối có quan hệ gì?
Sở Chiêu xoa xoa đầu nhỏ của cậu ta, cảm thán: "Cuộc đời thực sự cô đơn như tuyết."
Xuyên về thời cổ đại này, thậm chí khái niệm cá muối này cũng không có ai hiểu được.
Đúng vậy, Sở Chiêu cũng là một người xuyên không.
Nhưng khác với Thẩm Tử Khâm ở chỗ, hắn không biết mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết. Hơn nữa lúc Sở Chiêu xuyên mới mười ba tuổi, hắn đã sinh hoạt tại thế giới này bảy này.
Sở Chiêu thoải mái khác thường, các huynh đệ đi theo hắn vào sinh ra tử bênh vực kẻ yếu cho hắn, Sở Chiêu còn an ủi ngược lại bọn họ: "Không sao, mỗi người một chí hướng. Cứ làm Hoàng đế là nhất định sẽ vĩ đại sao? Chưa chắc, Minh quân phải vất vả mỗi ngày, hôn quân thì bị vạn người thóa mạ, mệt mỏi biết bao."
"Ý của điện hạ là, hôn sự này sẽ thành?"
"Tất nhiên."
Sở Chiêu gật đầu, ném chơi con dao găm trong tay, con dao gắm ở trong tay hắn linh hoạt lật qua lật lại, ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng: "Đi điều tra lai lịch Thế tử Ân Nam Hầu, chỉ cần hắn không phải tai mắt Hoàng đế muốn nhét vào bên cạnh ta. Vả lại là hạng người lương thiện, Vương phi nên có đãi ngộ thế nào, ta đều sẽ cho hắn như thế, bảo đảm hắn sinh hoạt không lo."
"Còn như ngoại hình và những thứ khác, điều đó không quan trọng."
Tiểu thị vệ tò mò chớp mắt mấy cái: "Tại sao không quan trọng?"
Cậu ta tuổi còn nhỏ, thật lòng thật dạ không hiểu: hôn sự đều là lời nói của cha mẹ, nếu Vương gia không vui thì thôi. Nhưng Sở Chiêu rõ ràng trông rất vui mừng, nếu như là người phải chung sống cả đời, vì sao lại không quan trọng?
Sở Chiêu trở tay cất con dao găm: "Bởi vì ta và hắn chỉ là phu phu ngoài mặt hữu danh vô thực."
"Ta lại không đời nào yêu hắn," đút con dao vào cái vỏ lạnh lẽo, phát ra tiếng kim loại vù vù, Sở Chiêu nói năng có khí phách: "Ta không có hứng thú với tình yêu."
====
Tự nhiên tui nghe thấy tiếng vả đâu đây =))))