Hạ nhân nói xong, đầu cúi xuống thật thấp, trong phòng khách hoàn toàn lặng ngắt.
La phu nhân cầm khăn che khóe môi giật giật, sắc mặt vui mừng của Thẩm Minh Hồng bay biến mất nửa, Ân Nam Hầu tức giận đến nổi trận lôi đình, đập mạnh vào tay vịn: "Bất hiếu! Bất hiếu!"
"Nghe xem nó nói gì đó? Ta gấp gáp? Nó bị bệnh nhiều năm như vậy, Hầu phủ vẫn nuôi dưỡng, có từng bạc đãi nó chút nào chưa? Đã không có thành tựu, chiếm vị trí Thế tử, bây giờ còn dám chống đối trưởng bối, Hầu phủ sao có thể giao vào tay người như thế được!"
Mấy ngày trước tôi tớ báo lại, nói tính tình Thế tử thay đổi lớn, lúc ấy không ai để trong lòng, Ân Nam Hầu chỉ coi Thẩm Tử Khâm quanh năm bị bệnh tật tra tấn lại không thể ra ngoài, rốt cuộc nghẹn điên rồi.
Thế nào cũng không ngờ tới, ma ốm ít nói ấy thế mà trở thành con nhím sắc bén.
Còn nói trúng tim đen, rất hiệu quả, đâm Ân Nam Hầu muốn nổ tung.
La phu nhân vội vàng xoa ngực cho ông ta: "Hầu gia chớ giận, chớ giận."
La phu nhân đã đạt được lợi ích thiết thực, có thể chịu đựng những lời nói thô lỗ của Thẩm Tử Khâm: "Có lẽ sức khỏe nó không tốt, không tiện ra khỏi viện, người một nhà chúng ta tự dùng cơm là được rồi."
Đang gặp việc vui, cần gì bị Thẩm Tử Khâm làm cho không thoải mái.
Ân Nam Hầu có thê tử xinh đẹp ở bên cạnh, khó khăn lắm dằn cơn tức xuống, hừ lạnh một tiếng, kéo La phu nhân ngồi xuống. La phu nhân ra hiệu, Thẩm Minh Hồng hiểu ý, lập tức nhiệt tình hầu hạ người trước mặt.
Dùng hành động chứng minh Thẩm Tử Khâm chẳng ra sao, trưởng tử như hắn ta mới hiếu thảo.
Đúng vậy, bọn họ mới là người một nhà.
Tiền viện, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Trong hậu viện, Thẩm Tử Khâm cô đơn lẻ bóng, vừa ho xong một trận.
Trong viện không hề có phong cảnh gì, cỏ dại mọc bừa bãi, còn có một gốc cây già ốm yếu, rụng lá theo tiếng ho của Thẩm Tử Khâm.
Thẩm Tử Khâm ho đến mức khóe mắt ửng đỏ trào nước mắt, l*иg ngực đau thắt, y thở hổn hển, rót cho mình chén trà để dễ thở hơn.
Thế tử ốm yếu, là phế vật được công nhận tại Hầu phủ, tay không thể xách vai không thể gánh(*), nhưng thật sự rất xinh đẹp.
(*)Người không lao động sẽ suy nhược yếu ớt, làm không nổi những việc quan trọng trong cuộc sống.
Làn da tái nhợt bởi vì ho khan mà đỏ ửng, yếu ớt lại xinh đẹp, hà tư nguyệt vận(*), diễm kinh tứ tọa(*) lại khiến người ta thương tiếc.
(*)Hà tư nguyệt vận(霞姿月韵): thành ngữ Trung Quốc, bính âm là xiá zī yuè yùn, nghĩa là người đẹp trai, phong độ lịch lãm và có phong thái.
(*)Diễm kinh tứ tọa (艳惊四座)tra trên baidu thì ý là đẹp đến mức quyến rũ được tất cả mọi người, kiểu đẹp "kinh thiên động địa" ấy :">
Đáng tiếc bản thân đương sự lại chỉ cảm thấy khó chịu, thà rằng đổi vẻ đẹp này lấy vài lạng thịt còn hơn.
Thế tử Ân Nam Hầu - Thẩm Tử Khâm, từ nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, mẹ ruột mất sớm, cha ruột là cây chày gỗ, cha không thương mẹ không yêu, Thẩm Thế tử ở Hầu phủ sống rất không tốt.
Đừng nói đương gia làm chủ không cho y sắc mặt tốt, ngay cả hạ nhân cũng không coi y là cọng hành.
Thẩm Tử Khâm đặt chén trà xuống. Cái gọi là chuyện vui trong miệng người hầu vừa rồi, y đoán được, hẳn là tứ hôn.
Bạn hỏi tại sao y biết?
Bởi vì ngồi ở chỗ này cũng không phải vị Thẩm Thế tử chính chủ, mà là một người xuyên qua.
Thẩm Tử Khâm, người hiện đại, hai mươi mốt tuổi, bảy ngày trước y vừa tỉnh lại, phát hiện mình xuyên vào tiểu thuyết mình từng đọc, thành nhân vật phụ trùng tên trùng họ.
Y học hành nhảy lớp, hai mươi tuổi tốt nghiệp đại học, nhân viên 007 bán mình cho tư bản từ 9h sáng đến 9h tối quanh năm, chỉ để trả nợ cho người cha cờ bạc. Cuộc sống đầy áp lực, không có ý nghĩa gì, bởi vậy sau khi xuyên qua chẳng những không thất vọng, ngược lại vô cùng vui vẻ.
Hai mươi mốt tuổi đã có thể về hưu sớm, cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống tăng ca cả ngày lẫn đêm, thì sao không thoải mái cho được!
Thẩm Tử Khâm vừa định cười, ngực co rút đau cắt ngang khóe môi cong cong của y, y không thể không vuốt ngực từ từ.
Nhắc đến chuyện sau khi linh hồn của mình tiến vào cơ thể này, dường như đang chữa trị cho cơ thể bệnh tật này, dần dần khỏe lại. Đây là loại cảm giác rất kỳ diệu, chỉ có thể hiểu nhưng không thể diễn tả bằng lời.
Có thể khôi phục lại sức khỏe, chắc chắn là một tin tốt.
Trong nguyên tác, Thẩm Thế tử là một nhân vật phụ bên lề. Hầu phủ xuất phát từ nguyên nhân nào đó, không dám trực tiếp gϊếŧ y, lại muốn lấy lại vị trí Thế tử. Thế là Ân Nam Hầu nghĩ ra âm mưu bẩn như vậy, lập gia đình cho y, sau đó lấy lý do thận phận không xứng, để cho Thẩm Minh Hồng leo lên.
Thẩm Tử Khâm trong nguyên tác quả thật đáng thương.