Ngày đại hôn Cố Hách Thần vô cùng tuấn mỹ, đứng cùng a tỷ thập phần xứng đôi.
A tỷ khí chất rực rỡ, đứng chung một chỗ với Cố Hách Thần khí phách hiên ngang, quả là một đôi bích nhân.
Ánh mắt Cố Hách Thần nhìn a tỷ, chỉ lỡ nhìn vào thôi cũng đủ khiến người ta chết chìm.
Ta lạnh lùng nhìn tất cả một màn này, trầm mặc coi màu đỏ tươi trước mắt như để tưởng niệm sự rung động yếu đuối của mình.
Đúng là những thứ thời niên thiếu không bao giờ có thể đạt được.
Sau khi a tỷ vào động phòng, Cố Hách Thần hẹn gặp ta ở sau viện.
Sắc trời vừa mới tối, chỉ một chốc nữa tiệc tối sẽ bắt đầu.
Hắn ngồi trong ghế đá trong viện, ánh nắng chiều vừa buông xuống, sao đang dần lên, trên vai hắn như gánh cả ánh hoàng hôn và sao đêm.
Tiếng ve kêu ngày hè có chút khô khan, đây là lần đầu tiên ta nhìn trực diện Cố Hách Thần.
Từ trước đến nay ta thấy nhiều nhất là cảnh hắn cưỡi trên con ngựa cao to phi nước đại, hiện giờ nghĩ lại, hình dáng người ăn xin gần như đã ch đi dưới trời đông giá rét năm ấy đã sớm phai màu trong tâm trí ta.
Cố Hách Thần đi thẳng vào vấn đề: “Thư của ngươi ta đã đọc rồi.”
Hắn nói thừa.
Ta nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Vốn dĩ ta không muốn lấy ngươi, người ta muốn lấy là a tỷ ngươi, nhưng a tỷ ngươi nói sợ ngươi đau lòng, bằng lòng lùi bước, chỉ làm bình thê.”
Rõ ràng là ta đứng, hắn ngồi, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy mình thật nhếch nhác.
Chút tôn nghiêm yếu ớt cùng thể diện đều bị Cố Hách Thần ném xuống đất, nhấn chìm trong vũng bùn dơ bẩn.
“Vậy nên?” Ta nhéo vào lòng bàn tay mình, cố gắng không tỏ ra thất thố trong ngày đại hôn của a tỷ.
“Vậy nên bổn tướng không hiểu sao nhị tiểu thư có thể dõng dạc tự xưng có ân cứu mạng với ta, đây là muốn học mấy thủ đoạn mạo danh bẩn thỉu trong thoại bản hay sao?”
“Nhưng bổn tướng không phải kẻ đầu óc hồ đồ, năm tuyết lớn đó người cứu ta chính là Ninh An, không phải ngươi.”
“Nếu ta và tỷ tỷ ngươi đã kết thành lương duyên, vậy xin nhị cô nương sau này hãy tự trọng, Ninh An đơn thuần, không học được lòng dạ như ngươi.”
Hắn nói xong liền tiêu sái rời đi, ngay cả bóng dáng cũng hiện ra hai chữ: tự trọng.
Ta không thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần, buồn cười đến cực điểm.
*ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng một lúc, ý chỉ cảm xúc hỗn độn phức tạp.
Người vừa ăn cắp vừa la làng như a tỷ, lần đầu tiên ta được tự mình trải nghiệm.
Lực sát thương thật ghê gớm.
Không chỉ đoạt đi lang quân như ý của ta, còn bị lang quân như ý xem như sài lang hổ báo.
Đau đớn đến tột cùng, chân ta mềm nhũn ngã trên mặt đất, thầm khóc cho trái tim tan vỡ của mình.
Trên thế gian này dường như có bùa chú, đem tất cả thiên vị và tín nhiệm ban cho a tỷ.
Vậy A Phàm ta có cái gì?
A Phàm có cái gì!