Lần nữa ta thấy Cố Hách Thần là khi hắn và a tỷ cử hành đại hôn.
Đây là hôn lễ tỉ mỉ nhất mà ta từng thấy.
Tam thư lục lễ, vấn danh nạp cát, chỉ vì cưới được một người mà bỏ ra không ít công sức.
*“Lễ vấn danh” tức là xem bát tự. Bà mai sẽ hỏi ngày tháng năm sinh và họ tên của cô dâu để xem ngày lành tháng tốt diễn ra đám cưới. “Lễ nạp cát” là nghi lễ được diễn ra sau khi nhà trai đã chọn được ngày lành. Nhà trai sẽ nhờ người đến báo cho nhà gái về ngày lành tháng tốt sẽ diễn ra đám cưới.
Ngày đại hôn chiêng trống vang trời, tiếng kèn mang tới điềm lành, Cố Hách Thần cưỡi trên lưng ngựa hãn huyết, một thân hôn phục kỳ lên thêu tơ vàng, trước ngực đeo hoa hồng bằng tơ lụa, tóc đen được cài bằng trâm hạc mang ngụ ý tốt lành, trên lưng ngựa nhẹ nhàng lắc lư đầy hăng hái.
Cưới được người mình yêu, hắn như đánh thắng trận.
Trước đây ta ngày ngày trông thấy hắn hồng y tuấn mã, lần này có lẽ là lần cuối cùng.
Không quan trọng, hắn giờ đã là phu quân a tỷ, nào có quan hệ gì với ta.
Hồi tưởng lại mấy ngày trước đại hôn, a tỷ nói ta giúp nàng thêu hôn phục, nói thân muội muội thêu chúc phúc mới được tính là viên mãn.
Đương nhiên ta biết nàng đang khoe khoang với ta, nhưng đối mặt với điều đó ta chỉ tâm lặng như nước.
Tuy ta không biết từ khi nào Cố Hách Thần và a tỷ tâm ý tương thông, nhưng ta rất muốn dùng dao móc trái tim của lang quân như ý ra nhìn rõ một lần.
A tỷ hỏi ta: “Vì sao trước đây lại đi cầu xin Cố Hách Thần lấy ngươi?”
Trong lòng ta kinh ngạc, ngay cả chuyện này Cố Hách Thần cũng nói với a tỷ, ta trả lời cho có lệ: “Ta là người nhát gan yếu đuối, cũng muốn vì chung thân đại sự của mình mà cố gắng một lần, nhưng không ngờ lại thành tranh giành phu quân của a tỷ.”
“A Phàm, nam nhân không đáng tin cậy, dựa vào chính mình mới có thể sống tốt, ngươi nên học người a tỷ như ta, tất cả những gì hiện giờ ta có đều là ta tự mình giành được.”
Kim nhọn đâm vào đầu ngón tay đau nhói, dù ta đã bịt lại nhưng vẫn có giọt máu vô ý rơi xuống trên hôn phục.
A tỷ cùng ta đều giệt mình nhìn giọt máu đã hòa vào màu đỏ của hôn phục không còn chút vết tích, ta khẽ chế giễu cười:
“A tỷ nói thật nhẹ nhàng, trước đây ta cũng đã từng tranh, đã từng khóc, đã từng nháo, muốn đoạt lấy bằng chính sức lực của mình, cuối cùng biết bao lần người thắng vẫn là ngươi.”
“Ngươi dõng dạc nói dựa vào chính mình mới có thể sống tốt, đó là bởi vì tất cả mọi người trên đời đều cho ngươi dựa vào.”
“Phụ vương, mẫu phi đều thiên vị ngươi, ca ca cưng chiều ngươi, Cố Hách Thần muốn lấy ngươi, ngay cả học cứu tặng ta nghiên mực, quay đầu cũng sẽ tặng ngươi bút lông sói.”
“Không giống như muội muội, muội muội chỉ có thể dựa vào nam nhân mới có thể thoát khỏi cái nhà này, mới có được một chút không gian để thở.”
Cuối cùng ta đem hỷ phục thêu chim hỷ thước mà ta mất ba tháng để hoàn thành lấy đi. Hỷ phục bị dính máu, có nói thế nào cũng thấy không may mắn.
Ngày đại hôn ấy, a tỷ mặc trên người hỷ phục thêu long phượng mà Cố Hách Thần bỏ tiền mua từ cục dệt nổi tiếng trong kinh thành.
So với cái a tỷ đích thân thêu, hỷ phục này đẹp hơn gấp ngàn lần.