Phúc Phận Vô Song

Chương 2

Cố Hách Thần, chàng có giúp ta không?

Năm ngày sau là sinh thần của ta, ta đã quyết rồi, bằng bất cứ giá nào ta cũng phải gặp được Cố Hách Thần.

Giờ chàng là người có tiếng nói bên cạnh Hoàng bá phụ, dưới một người trên vạn người, đương nhiên có thể giúp ta.

Ta gom hết dũng khí viết cho chàng một bức thư, sau khi đưa nó cho chàng liền vội vàng chạy đi.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy làm sao ta có thể nói chuyện với Thừa tướng đại nhân, vậy nên đành phải đem việc mình muốn cầu xin viết vào trong thư.

Trong thư cũng không có lời lẽ hoa mỹ vòng vo, chỉ có duy nhất bốn câu:

Mùa đông năm Canh Tý, có ân cứu mạng, muốn báo ân, tới vương phủ cầu thân.

Rất nhanh đã đến ngày sinh thần của ta.

Lần đầu tiên trong mười bảy năm qua, mọi người chú ý đến ta hơn a tỷ.

Nhưng ta không quan tâm đến những ánh mắt này, thời điểm Hoàng bá phụ đến, ta chỉ hận không thể cởi cát phục ra để chạy trốn.

Thánh chỉ nói ta lan tâm huệ chất, nhàn tĩnh thục lương, đặc biệt sắc phong Ninh Lan quận chúa.

Ta tiếp nhận thánh chỉ sắc phong, tiếp theo là tới thánh chỉ tứ hôn.

Cố Hách Thần vẫn chưa tới.

Tim ta như rơi vào hầm băng.

Đại thái giám tuyên chỉ đọc rất chậm, những câu chữ phía trước khiến ta nghe đến mức phiền chán.

Dần dần xuất thần, lại nhớ về ngày hôm ấy Cố Hách Thần đỗ cao trung Trạng nguyên.

Năm ấy ta mười ba tuổi, chàng hai mươi tuổi, chàng như một dã cẩu không biết từ đâu tới, bừa bãi đấu đá cắn xé các thế lực trong triều, bài thi đầy lời lẽ sắc bén của chàng được dán trên tường hoàng thành.

Lợi dụng sông Hoàng Hà ngấm ngầm tham ô, quyền lực ngầm trong tay thương nhân Dương Châu, quan trường kinh thành hỗn loạn, đều vì vài câu nói của chàng mà phơi bày.

Đám học giả cảm khái, nếu không phải Hoàng đế nóng lòng muốn cải cách, chỉ dựa vào một câu trong bài thi kia thôi, Cố Hách Thần dù có trăm cái đầu cũng không đủ để chém.

Trạng Nguyên diễu hành trên phố, vô số hoa tươi cùng khăn thơm ném về phía chàng.

Nếu không phải vì tài hoa thật sự xuất chúng, chỉ bằng sự tuấn mỹ, vị trí thám hoa năm đó không ai khác ngoài chàng.

* Theo như bảng vàng thì xếp theo thứ tự từ cao đến thấp ba người đứng đầu là: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Ai cũng biết vị trí Thám Hoa thấp hơn Trạng Nguyên, nhưng tại sao nữ chính lại nói vậy? Meo sẽ giải đáp cho mọi người nha, vì Trung Quốc xưa, vị trí thám Hoa vốn là để làm nền. Cách gọi "Thám hoa" xuất hiện từ thời nhà Đường. Vào lúc bấy giờ, những sĩ tử lọt vào vòng thi Đình sẽ được mời tham gia một buổi yến tiệc long trọng, cử hành tại vườn hoa trong cung, gọi là "Thám hoa yến".Trong bữa tiệc đó, hai người sở hữu vẻ bề ngoài anh tuấn nhất sẽ được chọn làm "Thám hoa sứ" (hay có tư liệu còn gọi là "Thám hoa lang"). Công việc của họ cũng rất đơn giản, đó là phụ trách hái các loại hoa đẹp trong vườn, sau đó viết một bài thơ với ngụ ý chúc phúc hoặc biểu đạt tâm tình.

Sau khi màn mở đầu này hoàn thành, người đỗ đầu cũng tức là Trạng nguyên năm đó sẽ chính thức ra mắt tại yến tiệc. Vậy nên câu nói của nữ chính có thể hiểu là nếu không bàn đến tài hoa mà chỉ nói về nhan sắc thì không hai đẹp bằng Cố Hách Thần.

Đúng rồi, Thám hoa lang năm đó là ai?

Không nhớ nữa…

Cuối cùng đại thái giám cũng đọc đến đoạn mấu chốt, ta ưỡn thẳng lưng, muốn trông có khí phách một phen, lại nghe thấy:

“Đặc biệt ban Ninh Lan quận chúa gả cho Thừa tướng Cố Hách Thần làm thê tử.”

Cái gì?

Cố Hách Thần?

Trái tim ta đập dữ dội, Ký ức nhanh chóng quay trở lại từ bộ quần áo mới và những chú ngựa giận dữ ở phía trước đại sảnh.

Chàng tới cứu ta.

Chàng không hề quên ta!

Nhưng theo lời tuyên chỉ tiếp theo của đại thái giám, ánh sáng trong mắt ta rất nhanh đã vụt tắt bay đi như cát bụi.

Thế nhưng chàng còn cầu a tỷ làm bình thê.

Ta quay đầu nhìn về phía a tỷ,nàng ta tủm tỉm cười, nhướng mày.

Như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, như là vô tội, còn mang theo sự ngạc nhiên mừng rỡ.

Ta không thể đếm được đây là là thứ mấy nữa.

Lần đầu tiên là khi phụ vương cố ý làm cho ta một con chuồn chuồn bằng tre, a tỷ nói thích, liền lấy đi.

Lần thứ hai là áo choàng thêu hình chú hổ nhỏ, a tỷ nói màu thật đẹp, liền lấy đi.

Lần thứ ba là nghiên mực học cứu tặng ta, a tỷ nói học cứu thiên vị, liền lấy đi.

* học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho

Còn có lần thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, nhiều đến nỗi ta không đếm được.

Dựa vào cái gì mà tất cả những gì nàng muốn đều là của nàng?

“Hoang đường! Một kẻ không có xuất thân, chỉ biết nịnh nọt mê hoặc chủ tử mà cũng dám lấy đích nữ vương phủ ta?”

Phụ vương tức đến sùi bọt mép, không thèm để ý đến cấp bậc lễ nghĩa gì chỉ vào đại thái giám mà mắng.

Trái lại mẫu phi lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đứng lên tiếp nhận thánh chỉ, sắc mặt càng ngày càng nghiêm lại.

Hiện giờ ở đây chỉ có a tỷ ta là hài lòng: “Cha, nương, con bằng lòng đó.”

Mẫu phi lạnh mặt: “Im miệng.”

A tỷ thè lưỡi khẽ cười, trước sự dọa nạt của mẫu phi hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Phụ vương thẳng tính, xua tay nói với đại thái giám: “Ngươi về nói với ca ca, Ninh An không làm bình thê, nó không chịu nổi ủy khuất này!”

“Vương gia tuy nói thô nhưng thật, Chu công công chớ trách, xin công công về bẩm báo lại với Thánh thượng, Ninh An không chỉ là đích nữ được Vương phủ ta dày công nuôi dưỡng, còn là chất nữ được Thánh Thượng yêu thương từ nhỏ đến lớn. Cố Thừa tướng rất tốt, A Phàm gả qua đó chúng ta cũng không có ý kiến gì, nhưng Ninh An không thể cùng gả qua đó được.”

Ta quỳ dưới đất đến mức đầu gối đau nhức, cũng không muốn đứng lên, chán nản hạ mi, trong lòng chua xót vạn phần.

Trong cái nhà này, ta mãi mãi chỉ là một người ngoài.

Trưởng tỷ không chịu nổi ủy khuất, vậy ta thì sao?

Một chính thê còn chưa lập gia như ta, đã có một bình thê là a tỷ của mình.

Đây rốt cuộc là khinh thường nàng, hay là hạ nhục ta?

Cố Hách Thần, chàng đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy có phải không?

Trái lại a tỷ lại thân thiết đỡ ta đứng lên, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên kề sát bên tai ta, lời nói lại lớn mật khiến người ta phát run:

“A Phàm, có thấy không? Người Cố Hách Thần yêu là ta, muốn đoạt phu quân với ta? Nằm mơ!”

Ta còn chưa kịp phản ứng lại, nàng ta lại lớn tiếng nói: “Thật tốt, A Phàm, hai tỷ muội chúng ta có chung một phu quân, một đời không phải xa nhau nữa rồi.”

Đúng vậy, một đời không rời xa…

Thật đáng sợ.

Ta đẩy cánh tay đang lôi kéo ta của nàng ta ra, đi đến lấy thánh chỉ trước mặt mẫu phi, lao ra khỏi cửa không nói một lời.

Người phản ứng lại đầu tiên là đại thái giám, cao giọng hỏi ta đi đâu.

Phụ vương cùng mẫu phi cũng đã nhận ra có điểm không đúng, vội vàng sai hạ nhân ngăn ta lại.

Nhưng hành động của ta rất nhanh, vừa sải bước ra khỏi cửa, ta lập tức tháo dây buộc ngựa, bỏ lại cỗ xe ngựa phía sau.

“Đi!”

Ngự mã phi nhanh, ở nơi thành Trường An cẩm tú rồi cũng thành đống tro tàn này, ta giãy giụa tìm lấy công bằng cho chính mình.