Phúc Phận Vô Song

Chương 1

Ta có một lang quân như ý, chàng tên Cố Hách Thần.

Ở kinh thành, Cố Hách Thần nổi danh là tiểu nhân nịnh bợ, người người đều mắng chàng là sài lang lộng quyền, lừa dối Thánh thượng.

Chỉ có ta mới hiểu được nỗi khổ của chàng.

Năm chàng ba tuổi bị phụ thân bỏ rơi, bị mẫu thân ngược đãi, năm bảy tuổi thì tứ cố vô thân, năm mười bốn tuổi suýt nữa thì ch trong trời đông giá rét.

Trong trời tuyết rơi dày đặc, ta đưa cho chàng ấy một chiếc bánh bao nóng hổi và một chiếc chăn bông ấm áp, sau mùa đông, chàng ghé vào trên tường vương phủ, hứa với ta rằng đợi khi nào có tiền đồ nhất định sẽ đích thân đến cảm tạ ta.

Chàng là người từng trải qua cuộc sống vất vả nên bây giờ ai cũng mắng chàng bản chất tham lam, lạm dụng quyền lực để trục lợi, nhưng ta một chữ cũng không tin.

Trước khi cập kê, ta rất thích đợi ở quán rượu nhỏ bên đường Nam Phủ để đợi chàng hạ triều, thầm nghĩ chỉ cần được chàng liếc mắt nhìn một cái từ xa là ta đã thỏa lòng rồi.

Không giống như những quan đại thần khác thích ngồi trên kiệu, chàng ta luôn tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo, luôn vênh váo trên đường trong bộ áo choàng đỏ do hoàng thượng ban tặng.

Có lần một phụ nhân (người đàn bà) ném trứng vào người chàng, làm bẩn góc áo của chàng, chàng cau mày, ngày hôm sau liền đổi một thân hắc bào thêu họa tiết hạc bằng chỉ vàng óng.

Sau này ta mới biết bộ y phục ấy của chàng là do tỷ tỷ ta thêu.

"Con không gả, một tiểu quan ngũ phẩm cũng có mặt mũi đến cầu thân với con? Phụ thân, người hãy đích thân nói với Hoàng thúc thúc rằng Ninh An không gả!

Ta ghé sát cổ lắng nghe ở góc phòng, trong phòng vang lên tiếng tỷ tỷ ném cốc trong cơn thịnh nộ.

A tỷ sống một cuộc sống tùy tiện, không ai có thể ép buộc tỷ ấy.

Sau một tách trà, phụ thân đã thỏa hiệp: “Ngày mai ta sẽ đi từ hôn”.

Ta thở phào nhẹ nhõm, đang định rời đi thì nghe a tỷ nói:

"Phụ vương đợi đã, không phải Hạ gia chỉ muốn có một quận chúa thôi sao? Muội muội tốt đó của con A Phàm mấy ngày nữa sẽ bước sang tuổi mười bảy. Người đi cầu hoàng thúc phụ cho A Phàm một phong hiệu đi."

Trong giây lát ta cảm thấy ớn lạnh, cố nhịn không hỏi mà lặng lẽ quay trở về đình viện.

Ánh trăng giống như sương mù, mờ ảo và mềm mại, ta như bị ánh trăng bao bọc, không thể thở được.

Khoảng viện nhỏ này nằm ở góc tây nam của vương phủ, hẻo lánh và hoang vắng, mẫu phi nói ta từ nhỏ đã thích sự yên tĩnh, nên năm ta bảy tuổi đã bảo ta chuyển đi khỏi thủy linh các của A tỷ.

Năm đó, tỷ tỷ tám tuổi được phong là Ninh An quận chúa, vô số châu báu, lụa là được gửi đến thủy linh các, căn phòng nhỏ nơi ta ở trở thành nhà kho của Ninh An quận chúa.

Ta chưa bao giờ được coi trọng.

Ngày hôm sau, ta dậy sớm vào bếp, bỏ thuốc mê vào bữa sáng của phụ thân, nhưng thủ đoạn hèn hạ này trực tiếp bị a tỷ vạch trần.

Khi sự việc bại lộ, a tỷ tức giận chỉ vào ta: "A Phàm, từ khi nào muội học được thói xấu vậy, lại dám hạ thuốc mê với phụ vương?”

Ta cụp mắt, nghẹn ngào nức nở: “A tỷ, ta chỉ không muốn… ta không muốn gả vào Hạ gia, không muốn được phong tước vị quận chúa.”

Tỷ tỷ dừng lại một lúc, trên mặt tỷ ấy hiện lên một chút tội lỗi.

"Từ khi nào muốn muội gả vào Hạ gia? Muội đang nghĩ cái gì vậy?"

“Nhưng rõ ràng là tối qua…”

Tỷ tỷ lạnh lùng nói: “Muội nghe lén cuộc nói chuyện của ta và phụ vương?”

“Nếu không nghe lén, ta làm sao biết được a tỷ hận ta đến như vậy hận đến mức không quan tâm đến sự trong sạch của ta, không quan tâm đến cuộc đời ta, ích kỷ đến mức muốn đẩy ta vào hố lửa vốn thuộc về tỷ!”

Đây là lần đầu tiên ta lớn tiếng với a tỷ.

A tỷ hiển nhiên là giật mình, nhanh chóng tức giận nói: “Hạ gia sao có thể là hố lửa chứ? Trưởng nam Hạ gia đó là một nhân tài, tân khoa thám hoa, sao lại không xứng với muội chứ?”

"Nam nhân tốt như vậy phải xứng đáng sánh đôi với a tỷ, ta không xứng."

Thực ra ta chưa từng gặp trưởng nam Hạ gia, sau này nghĩ lại ngày hôm nay, ta chỉ cảm thấy mình thật trẻ con và thô lỗ, tức đến đâu cũng không thể dùng lời nói làm tổn thương người khác.

A tỷ nghẹn ngào, đỏ mặt vì tức giận.

"Được rồi, cãi gì mà cãi? Hai nữ tử khuê các lại tự mình ở đây định đoạt hôn sự của mình, có thấy xấu hổ không vậy?"

Mẫu phi bước vào, bình tĩnh liếc nhìn phụ thân rồi vỗ nhẹ vào tay a tỷ để trấn an.

"A Phàm, a tỷ con nói không phải không có lí, trưởng nam Hạ gia chỉ cần một nữ nhi của vương phủ, nên con gả tốt hơn a tỷ con. A tỷ con tính khí nóng nảy, đến lúc đó đắc tội cả nhà tân khoa thám hoa."

Mẫu phi nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, không có chỗ cho sự chỉ trích.

Rõ ràng là chúng ta đều cùng một phụ mẫu, nhưng tại sao, tại sao họ đều thiên vị a tỷ?

Ta còn muốn phản kháng, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo sắc bén của mẫu phi, ta chỉ có thể uất ức nuốt xuống.