Thập Niên 90: Cuộc Sống Làm Giàu Tại Ngôi Làng Bị Phá Dỡ

Chương 13

Chiếc xe máy chạy bon bon hơn hai mươi phút, đi nhanh hơn bình thường một chút rồi rẽ vào trong thôn, mọi thứ trong thôn im ắng lạ thường. Cậu ba không dừng xe trước cửa nhà mình mà phóng thẳng đến nhà trưởng thôn.

Trước cửa nhà trưởng thôn có năm chiếc xe máy và một chiếc xe van còn khá mới. Từ trong nhà vang lên tiếng cười ồn ào, có vài giọng nói to cười “ha ha ha” không ngừng.

Trần Kim vừa xuống xe đã vội chạy vào, vừa vào đến nơi đã thấy mấy ông chú ông bác bình thường làm ở thành phố, không có việc gì lớn thì chẳng bao giờ thèm về, giờ đều có mặt đông đủ.

Hôm nay vẫn còn là ngày đi làm cơ mà.

“Trần Kim về rồi đấy à, ôi chao, cậu ba đã nói với cháu rồi phải không? Thôn mình sắp giải tỏa rồi! Nhà cháu vừa mới xây xong hai căn nhà tầng nữa, ôi trời, sẽ kiếm được khối tiền đây.” Nhà Trần Kim có hai tòa nhà sáu tầng vừa mới xây, nên bác ấy nói thế cũng chỉ hơi ghen tỵ một chút, vì nhà bác ấy dù không có nhiều nhà nhưng lại có một mảnh đất nền to.

Cũng có người tiếc hùi hụi vì năm nay không nghe theo lời cậu cả của Trần Kim mà xây thêm nhà, khi ấy ai mà ngờ được chứ, nói giải tỏa là giải tỏa luôn thế này.

Cũng không phải không có ai nghĩ đến việc về nhà ngay xem có thể xây thêm không mà là bị trưởng thôn Trần Quang Mãn mắng cho một trận ra trò, khiến ai nấy đều hết hồn.

“Tôi thấy mấy người đúng là tham mà không thấy sợ! Mấy người nghĩ bọn giải tỏa là đồ ngu à? Nhà nào xây từ trước, nhà nào mới xây, họ không nhận ra chắc? Đừng có mà mơ tưởng hão huyền! Xây thêm được bao nhiêu? Nhanh chóng mà giải tỏa, nhanh chóng mà lấy tiền. Nhìn sang thôn Kiều Tây xem, chẳng phải do họ xây thêm quá nhiều nhà nên bọn họ mới bỏ qua chọn thôn chúng ta sao? Ai mà dám gây phiền phức khiến cả thôn bị chậm tiền thì...”

Trần Quang Mãn không chỉ là trưởng thôn Kiều Đông mà còn là tộc trưởng của họ Trần này. Ông ấy đã nói vậy thì mấy tên cứng đầu trong thôn cũng phải nể mặt.

Vả lại, ai ai cũng hiểu đạo lý tiền ở trong túi là an toàn nhất, muốn sớm nhận được tiền bồi thường, chỉ hận không thể có tiền ngay lúc này.

Trần Kim nhìn một vòng rồi đi đến bên cạnh cậu ba và mợ ba, hỏi: “Cậu cả và cậu hai đã biết tin chưa?”

“Gọi điện thoại rồi, họ đang trên đường về.”

Mợ ba tuy không cười ngớ ngẩn như cậu ba, nhưng ánh mắt lấp lánh long lanh đến chói mắt.

Mợ ba đột nhiên thu lại nụ cười, kéo Trần Kim ra ngoài nhắc nhở: “Lần này giải tỏa, ngoài thôn mình ra thì còn có thôn Mộc Đường. Mợ đã hỏi trưởng thôn rồi, thôn Kiều Tây không nằm trong phạm vi giải tỏa.”

Ha ha! Thôn Kiều Tây không nằm trong diện giải tỏa! Sáng nay còn họp thôn tổ chức ăn cơm thôn, vui mừng quá sớm rồi nhỉ!

Nghĩ đến những lời mỉa mai đã nghe được ở nhà ông nội, giờ cô chỉ muốn chống nạnh mà cười lớn: Cô có thể tự mua nhà cho mình rồi!

“Mợ nói này, giấy tờ nhà cửa con phải giữ cho kỹ, nếu những người họ hàng nhà bố con đến thì cứ tránh mặt đi. Những thứ trong nhà đều là ông bà ngoại và mẹ con dành dụm để lại cho con. Lúc Lưu Thời Sênh vừa đỗ đại học đã coi thường mẹ con không có học thức, nhà họ Lưu không ai tử tế cả. Nếu con mà dám đưa cho họ một phần tiền bồi thường, mẹ con cũng sẽ đội mồ sống dậy để đánh con đấy.”

Hôm cô về, mợ ba còn khuyên cô nên sang thôn Kiều Tây ăn uống vì bên đó sắp giải tỏa, giờ đến lượt thôn mình giải tỏa thì mợ ba liền không cho cô chia cho họ một phần.

Đúng là hai mặt, nhưng sống trên đời mà, đa số đều đặt lợi ích gia đình mình lên trước.

Trần Kim tất nhiên cũng vậy.

“Mợ yên tâm, con là con gà sắt* không để họ chiếm lấy một xu nào đâu.”

*Con gà sắt: một người keo kiệt.

Mợ ba nói không sai, nếu cô dám đưa tiền bồi thường cho bố cô, chắc mẹ cô sẽ thật sự đội mồ sống dậy lên đánh cô chứ chẳng đùa.

Chuyện là, hai nhà Trần - Lưu đã sớm định sẵn hôn ước, đến tuổi là Trần Văn Phương và Lưu Thời Sênh kết hôn. Năm thứ hai sau khi kết hôn, Trần Văn Phương mang thai, Lưu Thời Sênh nhờ có ông chú làm bí thư công xã mà được giới thiệu đi học đại học công nông binh ở tỉnh ngoài. Đi một thời gian, ông ta tiếp xúc với giới thanh niên tiến bộ bên ngoài nên không còn ưa gì người vợ chỉ có trình độ tiểu học như Trần Văn Phương, còn đem lòng yêu cô bạn học Giang Tử Quân, về nhà làm ầm lên đòi ly hôn.

Nhà họ Lưu cũng không ai ra gì, chẳng những không khuyên Lưu Thời Sênh chịu trách nhiệm mà còn khuyên Trần Văn Phương đồng ý ly hôn. Để đạt được mục đích, bà Lưu và mấy chị em họ hàng đã thay nhau vừa mắng vừa nịnh, khiến Trần Văn Phương không chịu nổi đành phải ly hôn rồi quay về nhà mẹ đẻ. Nhưng nhà họ Trần cũng không phải loại hiền lành, chạy sang đập phá một trận, còn định tố cáo Lưu Thời Sênh nhưng bị dập xuống, còn liên lụy đến công việc của bác cả ở công xã.

Tuy nhiên, chuyện đã qua nhiều năm, đời ai sống nấy, không ai đυ.ng chạm đến ai nên cũng không còn gặp nhau là căng như trước nữa. Đặc biệt là mấy năm gần đây, ông Lưu thường xuyên gọi điện thoại bảo Trần Kim sang nhà ăn cơm, mấy người lớn trong nhà không muốn cô rơi vào tình huống khó xử, gặp nhau vẫn có thể gật đầu chào. Tất nhiên, trừ cậu cả nóng tính của cô.

Dù thế nào đi nữa, cô sẽ không đưa cho Lưu Thời Sênh một xu nào!