Thôn Kiều Đông bị giải tỏa?
Có thông báo rồi sao?
Người dân thôn Kiều Tây ngơ ngác nhìn nhau, ông lão Lưu nhíu mày: “Cậu ba, cậu nghe nhầm rồi chăng? Phải là thôn Kiều Tây giải tỏa mới đúng chứ?”
Nhưng nhìn vẻ mặt cứ cười ngớ ngẩn không ngừng của cậu ba Trần Kim, ông ta dự cảm điều chẳng lành, trong lòng cảm thấy hơi hoảng, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi tiếp: “Thông báo từ đâu đến? Trên đó viết những gì?”
“Thông báo có dấu của thành phố, trưởng thôn đã nhận được điện thoại rồi, chiều nay người của ban giải tỏa sẽ đến phát thông báo và làm đánh giá, họ đã xuất phát từ thành phố rồi. Ây da, nói nữa thì không kịp mất, tôi phải đưa con bé ba về trước đã.” Cậu ba sốt ruột nói: “Bé ba, mau lên xe!”
“Hả? Ồ, ồ!” Trần Kim bị tin tức của cậu ba giáng cho đầu óc choáng váng, mãi đến khi bị Lam Mỹ Anh bên cạnh đẩy một cái mới hoàn hồn. Lam Mỹ Anh vừa mừng cho cô vừa cảm thấy tiếc vì nhà ngoại không bị giải tỏa: “Chị Trần Kim, về nhà xem sao đi.”
“Ừ ừ… Ha ha.” Trần Kim bị lây nụ cười ngây ngô của cậu ba, ba bước thành hai bước lao lên xe, một chân vắt ngang rồi ngồi lên xe máy: “Cậu ba, xong rồi, nhanh đi đi.”
Ha ha, thôn Kiều Đông bị giải tỏa thật sao?
A a a a! Cô là người có hai tòa nhà đấy nhé!
Ha ha ha ~ Trời ơi trời ơi, cô sắp thành nhà giàu mới nổi rồi sao?
Tiếng động cơ xe rền vang, bụi đất tung lên mù mịt nhưng chẳng thể cản nổi nụ cười ngốc nghếch của Trần Kim và cậu ba cô.
“Này, này! Cậu ba, thông báo có viết gì về thôn Kiều Tây chúng tôi không?”
Xe đã lăn bánh, người dân thôn Kiều Tây chạy theo vài bước, cậu ba chẳng buồn ngoái đầu lại, quăng lại một câu: “Tôi không biết đâu~” rồi phóng đi, bỏ lại một màn bụi cùng tiếng cười ngớ ngẩn của Trần Kim.
Người dân thôn Kiều Tây bị bụi phủ đầy mặt, hoang mang nhìn nhau: Thật hay giả đây?
Rất nhanh có người phản ứng lại, chạy vội về nhà thờ tổ.
“Trưởng thôn! Chết rồi!”
“Chết cái gì mà chết! Nói nhăng nói cuội! Xin tổ tiên đừng trách tội.” Một ông già hơn năm mươi, nhìn dáng vẻ rất khôn khéo nghiêm mặt bước ra, thấy người nọ đến gần còn mắng cho một trận vì nói bậy.
“Vừa nãy, vừa nãy người thôn Kiều Đông nói, họ đã nhận được thông báo giải… giải tỏa rồi. Chiều nay ban giải tỏa sẽ đến.”
Trưởng thôn Lưu nhíu chặt mày: “Thông báo giải tỏa của thôn Kiều Đông? Cậu chắc chắn là thật chứ?” Rồi lại nhanh chóng khẳng định: “Không thể nào, nếu có thông báo giải tỏa, sao tôi lại không nghe thấy chút tin tức nào? Thôn Kiều Đông còn nằm sâu hơn thôn chúng ta kia mà, không lý nào lại đến lượt bên đó giải tỏa được.”
Người dân khác trong thôn nghe thấy lời của cậu ba Trần Kim cũng lần lượt đến, có người lên tiếng: “Là cậu ba của Trần Kim nói đấy, chắc là thật rồi.”
Trưởng thôn Lưu hỏi: “Trần Kim là ai?”
"Con gái với vợ trước của Lưu Thời Sênh nhà Lưu Đại Căn đó, sau khi Trần Văn Phương ly hôn thì mang con bé về nuôi ở thôn Kiều Đông." Ôi dào, chuyện này không quan trọng đâu, người nói chuyện sốt ruột bảo: "Hay là cho người lên thành phố nghe ngóng thử xem sao? Cậu của Trần Kim chỉ nghe nói là thôn Kiều Đông nhận được thông báo giải tỏa, biết đâu lần này phạm vi giải tỏa rộng, lan đến cả chỗ bọn họ thì sao.”
Mọi người cũng đồng loạt gật đầu, nhưng trong lòng thì thấp thỏm: Sáng nay vừa họp xong còn nói thành phố sẽ xây dựng khu công nghiệp ở thôn Kiều Tây, sao giờ lại thành thôn Kiều Đông bị giải tỏa rồi?
Sau cuộc họp, mọi người bàn luận sôi nổi về khoản bồi thường giải tỏa, thậm chí có người cãi nhau đỏ mặt tía tai với người nhà, giờ thì chẳng ai còn hơi sức đâu mà cãi nữa. Nếu giải tỏa không thành, không có tiền thì cãi nhau cái gì nữa?
Trưởng thôn Lưu vẫn khá tỉnh táo, lập tức gọi con trai lái xe máy lên thành phố một chuyến, còn ông ta thì nhanh chóng chạy về nhà, ông ta phải gọi cho con rể làm việc trên thành phố để tìm hiểu tình hình.
Lúc chạy về nhà, sắc mặt ông ta cũng tái xanh: Rõ ràng đã nói sẽ giải tỏa thôn Kiều Tây cơ mà!
Người trong thôn chẳng ai màng đến bữa “cơm thôn” hiếm hoi mỗi năm mới có một lần, đều đi theo trưởng thôn để nghe ngóng tin tức.
Cả nhà ông cụ Lưu ai nấy mặt mày ủ rũ, nếu thật sự chỉ giải tỏa thôn Kiều Đông mà không giải tỏa thôn Kiều Tây... vừa nghĩ đã thấy rợn người, Trần Kim giờ chỉ còn lại một mình, số nhà và vườn trái cây mà Trần Văn Phương để lại... Xì, tất cả đều rơi vào tay nó.
Tâm trạng của Lưu Thời Sênh và Giang Tử Quân là tồi tệ nhất.
Mấy anh chị em của Trần Kim cũng nghĩ đến những lời đã nói với cô, còn cả những lần đối đầu với cô... Giờ họ chỉ biết âm thầm cầu nguyện, hy vọng tin tức cậu của Trần Kim mang đến là giả.
Xe máy chạy lên đường lớn, bị ánh nắng chói chang chiếu một lúc lâu Trần Kim mới nhớ ra cái ô của cô để quên ở nhà ông nội rồi.
Trần Kim lại lần nữa xác nhận với cậu ba: “Thật sự đã nhận được thông báo giải tỏa rồi ạ? Trên đó viết là thôn Kiều Đông?”
Cậu ba chẳng phiền, lớn tiếng đáp lại cô: “Thật đấy! Chính là thôn Kiều Đông của chúng ta!”
Mặt trời buổi trưa tháng bảy nắng gay gắt, cỏ ven đường bị nắng làm héo rũ. Nhưng bây giờ trong lòng cô như có một chiếc quạt máy đang thổi ù ù vào người.
À, nắng gắt thế này thấy dễ chịu thật! Hôm nay trời xanh thật! Mây trắng thật!
“Hì hì hì ~” Hai cậu cháu cười ngớ ngẩn cùng nhau.