Người giúp việc dọn trà xong lập tức lui ra, bầu không khí trở lại yên lặng như lúc ban đầu, Phó Sầm chỉ biết mượn việc uống trà để che giấu nỗi sợ xã hội của mình.
Rõ ràng sáng nay đã tập dượt trước về cách gặp mặt, gặp xong sẽ nói những gì.
Nhưng khi vào thực tế…
Không, thậm chí còn chưa bắt đầu, Phó Sầm đã bật chế độ xã giao tệ hại rồi.
May mắn là luật sư Thường phá tan bầu không khí ngượng ngùng, dùng bức tranh làm đề tài: “Có vẻ như anh rất thích vẽ tranh, vậy tại sao lại tham gia vào giới giải trí?”
Phó Sầm: “…”
Chủ đề đầu tiên đã không biết đáp thế nào rồi.
Không lẽ nói vì mình đến từ tương lai sao.
“Ờ…” Phó Sầm cố gắng chuyển đề tài: “Luật sư Thường, tình hình của tôi nếu khởi kiện, khả năng thắng có cao không?”
Luật sư Thường lấy máy ghi âm ra, rất chuyên nghiệp: “Anh kể cho tôi nghe về sự việc đã xảy ra đi.”
Phó Sầm nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, luật sư Thường gợi ý: “Tại sao cư dân mạng lại cáo buộc anh bắt nạt đồng đội, chuyện này có hiểu lầm gì không?”
Phó Sầm cố gắng lục lại những mảnh ký ức rời rạc, rồi gãi đầu: “Có cần nói thật không?”
Luật sư Thường tự tin: “Vụ nhỏ này tôi có thể xử lý được, anh cứ nói đi.”
Trước ánh mắt khích lệ của ông, Phó Sầm mạnh dạn nói: “Thực ra tôi không quan tâm lắm đến bọn họ lắm.”
Luật sư Thường gật đầu tán thành.
Phó Sầm tiếp tục: “Có lần bọn họ chọc giận tôi, tôi chỉ định ép tài nguyên của họ thôi.”
Luật sư Thường: “…”
Đỡ trán, không sao, chỉ là vấn đề nhân phẩm thôi, ra hiệu tiếp tục.
Phó Sầm nói tiếp: “Nhưng thực ra tài nguyên của họ cũng không nhiều, để ép tài nguyên của họ tôi còn phải giao dịch ngầm với người quản lý.”
Luật sư Thường hít sâu một hơi, giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Giao dịch thế nào?”
Phó Sầm: “Tìm gái.”
Tay cầm chén trà của luật sư Thường hơi run.
Phó Sầm: “Nhưng không phải tôi tổ chức, là người quản lý muốn, nhưng tôi không đồng ý.”
Tim luật sư Thường lại trở về đúng chỗ, hỏi tiếp: “Tại sao không đồng ý?”
Phó Sầm: “Vì ông ta còn muốn lôi kéo tôi vào hút cần.”
Luật sư Thường xoa xoa huyệt thái dương.
Thấy vậy, Phó Sầm lập tức giải thích: “Tôi không làm, ngược lại ông ta trả thù tôi bằng cách cho đồng đội tài nguyên tốt hơn.”
“Nhưng việc tôi muốn ép tài nguyên của họ bị họ biết được, họ đã tìm đủ cách hãm hại tôi.”
Nói đến đây, Phó Sầm thật sự cảm thấy chủ nhân cơ thể này đúng là một kẻ bị oan ức lớn.
Tâm trạng của luật sư Thường lên xuống thất thường, không dám hỏi thêm nữa. Cuộc đối thoại này đã đào ra một vụ án, hắn ta phải tiếp tục phối hợp với bên cảnh sát.
Nếu hỏi thêm chắc hắn ta không chịu nổi nữa.
Tắt máy ghi âm, luật sư Thường tổng kết: "Nói như vậy, anh chưa từng gây tổn thương thực sự nào cho họ, điều này không đủ để bị coi là bắt nạt. Việc họ lấy cớ anh bắt nạt để bôi nhọ danh dự của anh, gây thiệt hại cho danh tiếng của anh, cần phải được công bố và bồi thường theo mức thiệt hại thực tế."
Phó Sầm lo lắng hỏi: "Có phải ra tòa không? Tôi có thể xin xử trực tuyến không?"
Luật sư Thường: "Trước tiên là hòa giải, hòa giải không thành thì mới tới trọng tài, trọng tài không được thì mới là kiện tụng. Anh yên tâm, anh chỉ cần cung cấp cho tôi các chứng cứ mà anh có, phần còn lại để tôi lo."
Trở lại trạng thái của một tinh anh đô thị, luật sư Thường lấy lại sự tự tin. Phó Sầm chuyển đoạn ghi âm ở quán Nhật cho luật sư Thường. Sau khi nghe xong, luật sư Thường cảm thấy vụ này đã nắm chắc phần thắng.
Hoàn toàn không cần lo lắng về công ty đứng sau những đồng đội cũ của Phó Sầm, vì phía sau Phó Sầm là tập đoàn Thẩm Thị, các công ty khác so với Thẩm Thị chỉ là trò trẻ con.
Sắp xếp xong tài liệu, luật sư Thường hỏi: "Về di sản của cha mẹ anh, anh định xử lý khi nào?"
"Tôi muốn đợi thêm chút nữa." Phó Sầm không muốn làm căng thẳng với họ hàng của nguyên chủ, hy vọng qua việc xử lý vụ của các đồng đội cũ này, có thể nhắc nhở họ nên hành xử như thế nào.
Luật sư Thường nghe xong suy nghĩ của cậu, lịch sự cười, dự đoán rằng chuyện này sẽ còn diễn biến sau, nhưng với một luật sư hàng đầu, mọi thứ đều phải theo ý muốn của khách hàng.