Trúc Y quay về hang động của nhà mình, mấy ngày không ở, hang động lạnh lẽo lại ẩm ướt.
Cô mang lò sưởi đi rửa sạch đống tro tàn trên đó trước, sau đó bật lò sưởi lên. Ngọn lửa nhanh chóng xua tan không khí lạnh trong hang.
Theo ánh lửa, Trúc Y lần mò tới chỗ trữ đồ trong nhà, lọ mọ ngồi kiểm tra xem có quả dại nào ăn được hay không.
Trong ấn tượng của cô, trong này có một loại quả một tím có mùi khá kỳ lạ, khi ăn không thì hương vị rất quái dị. Nó có chút sặc, lại cay, khiến không một ai thích nó cả.
Giờ nghĩ lại, quả màu tím đó khá giống sự kết hợp của hành và gừng ở Trái Đất. Tác dụng làm khử mùi tanh cũng khá là tốt.
Tìm thấy rồi! Đôi mắt Trúc Y sáng ngời, khi trước cơ thể này đã nhặt về không ít quả màu tím đó. Dù rằng không ăn được, nhưng vì nó khá nhỏ, cũng không khiến bọn trẻ bị thương nên các thú nhân trưởng thành thường mang về cho con mình chơi.
Cô múc chút tuyết vào trong nồi đá, bắt đầu đun nước. Sau đó đặt một khối thịt Hắc Nham lên trên bàn đá, dùng móng vuốt sắc nhọn xé thành từng phần nhỏ.
Sau khi xé xong, Trúc Y lại tìm một phiến đá mỏng để làm dao chặt thịt.
Tiếp đó, cô băm một nửa quả hành gừng bỏ vào, rồi thêm chút muối, cuối cùng là băm thịt, băm đến khi thịt nát hẳn.
Ở đây không có trứng gà với bột mì, muốn để thịt viên không bị nát bét khi cho vào nồi thì chỉ còn cách băm thật nhuần nhuyễn.
Trúc Y băm muốn gãy cánh tay, cuối cùng cũng chịu nặn thịt viên.
Lúc này, nước trong nồi đã sôi, Trúc Y bóp thịt trong lòng bàn tay, dùng sức nặn ở giữa ngón cái và ngón trỏ, thành công tạo được một viên thịt tròn vo. Cô thả thịt viên vào nồi, đun tiếp cho tới khi thịt nổi hết lên, rồi xé măng, thêm chút muối, nấu thêm một lúc, canh măng thịt viên nhanh chóng hoàn thành.
Cha mẹ của cô, Hà và Phong cũng xong việc trở về.
Mùi canh nóng bay ra, hai người khịt mũi ngửi, cầm lòng không được mà chảy nước miếng, mùi hương mờ mịt bay lượn trong không khí.
Trúc Y ngồi bên cạnh lò sưởi, dùng cây gậy trúc nhẹ nhàng khảy đống lửa. Cô dùng một cái muôi đá đơn sơ múc canh ra bát rồi đưa cho cha mẹ mình.
"Mẹ, cha, hai người uống thử canh đi."
Thịt viên cùng măng quấn lấy nhau phập phồng trong bát canh, hệt như đang diễn tấu về bài hoà âm của hương vị.
Hà nhận bát canh uống một ngụm, nước canh tươi ngon chảy dọc xuống cổ họng, đầu lưỡi vẫn lưu lại hương vị ngọt thanh. Khó nóng chậm rãi xâm nhập vào dạ dày, đuổi đi giá lạnh của trời tuyết, tứ chi bị rét buốt cũng chậm rãi khoan khoái hơn hẳn.
Hà uống từng ngụm lại từng ngụm, chẳng mấy chốc bát canh đã thấy đáy.
Bà chưa đã thèm mà vớt thịt viên lên ăn, thịt viên trơn trượt mềm mại dễ dàng tránh thoát khỏi tay bà.
Trúc Y cười, cô đưa cho bà đôi đũa mình đã tước trước khi nấu cơm, đầu đũa được tước nhọn.
"Mẹ lấy cái này mà cắm vào thịt viên."
Hà nhận đũa, nhắm chuẩn đâm vào thịt. Chiếc đũa đâm thủng thịt viên như cảm thấy có lực cản, nước thịt tươi ngon bên trong chảy ra ngoài.
Hà cho vào miệng, thịt biên trơn mềm trong miệng như nổ tung, hương vị của nước thịt nhanh chóng chiếm trọn khoang miệng. Theo động tác cắn nuốt, nó tùy ý tản ra mùi hương thơm lừng.
Quả hành gừng không khiến thịt viên có vị lạ, ngược lại còn tăng thêm sự độc đáo của nó. Mùi vị tanh tưởi vốn có của thịt hắc nham cũng không cánh mà bay, giờ đây chỉ hương vị chính thống của thịt.
Ăn thịt viên xong thì cắn thêm một miếng măng, miếng măng non mềm thanh thúy xoá bỏ sự dầu mỡ của thịt viên, khiến cho tư vị trên đầu lưỡi tăng thêm một bậc.
Hà cùng Phong vừa ăn vừa khen không ngớt, vù vù vài phút đã hết một bát. Liên tiếp ăn ba bát, họ chưa đã thèm nhưng phải miễn cưỡng ngừng lại.
Phong lau mồ hôi tinh mịn trên trán, thở ra một hơi dài, "No quá!"
Dứt lời, ông quay đầu nhìn Trúc Y, tủm tỉm cười: "Bé Y, từ giờ cơm trong nhà dựa hết vào con đó."
Hà cũng gật đầu: "Thịt viên này không tệ, ăn không có mùi tanh, thậm chí còn giúp cơ thể thoải mái hơn."
Trúc Y ung dung ăn xong phần của mình, ngẩng đầu nhìn họ thoả mãn mà nở nụ cười.
"Ngày mai chúng ta sẽ ăn món khác. Cha có thể giúp con tìm một phiến đá mỏng mỏng không, độ dài vừa đủ để đặt trên lò sưởi ý ạ."
Hà đánh cái bốp lên người Phong, ông không kịp phòng bị lảo đảo thiếu chút thì ngã xuống.
"Được được, hai ngày tới không cần phải đi săn, để mài cha làm một cái cho con."
Phong bất đắc dĩ cười: "Cha nhớ Hắc Trúc có một phiến giống vậy, cậu ta không dùng, để mai cha đi đổi cho."
Ba người vây quanh lò sưởi trò chuyện một lúc mới tan rã, dọn dẹp xong thì đi ngủ.
Đêm đó, Trúc Y bị lạnh đến tỉnh.
Cô nhô đầu ra khỏi chăn da thú, bên ngoài hang động phảng phất từng bông tuyết lớn, lò sưởi vẫn cháy bập bùng, thỉnh thoảng nó lại vang lên âm thanh lách tách, ánh lửa bắn lên hệt như những ngôi sao băng lướt qua trên bầu trời đêm.
Trúc Y ngó hai con gấu trúc lớn ngáy khò khò ở bên, bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Cô chùm chăn lên, rung động, biến thành gấu trúc.
Đôi tay béo tròn vo của bé gấu trúc cố gắng gấp đôi chăn da thú rồi lăn một vòng vào.
Lúc này đã ấm áp hơn hẳn, Trúc Y nặng nề ngủ thϊếp đi.
Ngày thứ hai tỉnh lại, tuyết vẫn còn rơi, bầu trời ám lên một màu bạc xám, những bông tuyết nhỏ giống như toái quỳnh loạn ngọc nhảy múc trên không trung.
Lò sưởi hoạt động suốt một đêm đã có dấu hiệu tắt dần, không còn thấy bóng dáng ánh lửa, chỉ còn lại chút ít than gỗ chậm rì rì cháy.
Trúc Y vẫn ở dạng thú, cô vỗ bụng, chậm chạp đứng dậy, bước từng bước tới bên cạnh lò sưởi.
Cha mẹ cô vẫn còn đang ngủ, Trúc Y lười biếng múc thêm tuyết vào trong nồi đá, chờ nước sôi, lại thả thêm miếng thịt và quả hành gừng vào.
Đợi đến khi thịt chuyển màu trắng, Trúc Y lại ném thêm măng đã xé vào, bỏ ít củi ra, để nhỏ lửa hầm canh măng thịt.
Trong lúc chờ cha mẹ dậy, Trúc Y cầm cây gậy trúc bên góc tường lên, đột nhiên nhớ tới môn thủ công cô thấy hứng thú ở kiếp trước, khi đó cô cố ý đi học cách tự làm giỏ tre. Trước đó cũng học cách chẻ mỏng cành liễu cùng ông, nên cô nghĩ chẻ tre cũng không khác lắm.
Vừa đúng lúc làm thêm thứ trữ đồ trong nhà.
Nói là làm, Trúc Y kéo một cây tre to tới, ngồi bên lò sưởi, bắt đầu nhớ lại từng bước làm.
Để làm hàng được giỏ tre, trước tiên phải chẻ tre thành từng nan trước.
Vùng đất thú nhân đương nhiên không có những thú như dao, rìu. Nhưng cũng may móng vuốt của thú nhân lại sắc bén, có thể dễ dàng chẻ đôi cây trúc.
Trúc Y chẻ từng mảnh nan tre, sau đó cô lấy một phiến đá mỏng mài hai mặt của nan tre.
Mấy cái nan tre thô ráp nhanh chóng thành hình.
Trúc Yo lắng đây là lần đầu làm sẽ thất bại, nên làm nhiều nan hơn.
Sau đó, cô đặt hai mảnh nan tre giao nhau thân hình chữ thập đặt lên mặt đất, bắt đầu xuyên sọt tre lên xuống, lên rồi lại xuống, lên rồi lại xuống... Cứ như vậy cho đến khi chiếc giỏ tre được hoàn thiện.
Cuối cùng là bước then chốt nhất, Trúc Y nhẹ nhàng hướng những mảnh còn thừa cong lên trên bốn phía, tiếp tục tăng thêm độ dài cho sọt tre.
Đan đến một độ cao hợp lý, Trúc Y lại vòng những phần thừa cố định vào bên trong, luồn lách vào một điểm. Cái giỏ tre giản dị nhanh chóng được hoàn thành.
Cô ngó nghía xug quanh giỏ tre, lại dùng tay ép xuống xác nhận một chút, thấy tương đối chắc chắn. Rất lâu rồi Trúc Y không đan, tay nghề mới lạ, nên khoảng cách giữa các nan tre cũng hơi lạ, dù thế cũng không ảnh hưởng đến kết quả lắm.
Phong lúc này đã tỉnh dậy, ông đi tới bên cạnh cô, tò mò nắm giỏ tre.
"Thứ này làm từ cây trúc à? Cha ngửi được mùi trúc."
Dứt lời, ông còn định há miệng cắn một miếng để xác nhận xem có đúng là trúc không.
Trúc Y vội vàng ngăn cản:
"Cha, này là đồ cất trữ con mới làm đó.".
Phong hậm hực dừng động tác, ông vòng tới vòng lui quan sát giỏ tre.
Trúc Y lấy mấy cục măng ở góc tường tới bỏ vào giỏ tre, ý muốn cho ông nhìn:
"Cái này có thể chứa rất nhiều măng, khi đi kiếm thức ăn cũng có thể đựng nhiều thứ cùng lúc."
Hà nghe vậy sáng mắt: "Cái này tốt thật đó, người trong nhóm thu hoạch chắc chắn sẽ rất thích."
Trúc Y nghe vậy, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng ta ăn cơm xong rồi làm thêm vài cái, dù sao tuyết ngừng rơi cũng không lâu, cái này làm rất đơn giản."
"Cha con không phải nói muốn tìm chú Hắc Trúc đổi phiến đá sao, chúng ta lấy cái này trao đổi cho chú ấy đi."
Canh trong nồi đã sôi một lúc lâu. Lần này Trúc Y đã thả luôn quả hành gừng, mùi vị của canh ngoại trừ vị măng còn có thêm chút cay.
Nhưng cũng không quá khó uống, uống vào dạ dày còn nóng hơn. Chỉ chốc lát sau, dòng nước bao trùm khắp nơi, cả cơ thể đều cảm thấy ấm áp.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Phong và Hà nghe theo Trúc Y chẻ trúc thành từng cái nan tre dài ngang nhau.
Sau khi cô làm mẫu một lần, hai người cũng bắt đầu thành thục đan giỏ. Cả nhà cùng làm, rất nhanh đã đan được năm cái.
Trúc Y làm xong cái mẫu thì không làm nữa, cô thử tìm cách biến đổi giỏ tre theo nhiều cách khác.
Cô tìm đuợc hai cái dây mây khá bền, luồn ghép vào trong, cột chắc hai đầu trên giỏ tre, một cái đề tay trên giỏ tre hoàn thành.
Chế tạo xong, Trúc Y vui vẻ khi thấy dây mây cô tìm thấy rất cứng cỏi, co dãn cũng tốt.
Cô thử biến nó thành dây đeo, sau khi thả hai cục đá vào, đeo lên người cũng không thấy bị đứt.
Đối với Trúc Y mà nói, chuyện này là vui vẻ ngoài ý muốn. Cô lại làm thêm quai cho mấy cái giỏ tre khác, chính thức biến thành cái sọt.
Đáng tiếc dây mây ở trong nhà không nhiều, sau khi làm cho bốn cái cũng không còn thừa mấy.
Lúc này, Hà và Phong cũng làm xong phần công việc của mình, ba người nhìn thành quả lao động cả nửa ngày, trong lòng cảm giác tràn ngập thành tựu.
Tuyết rơi bên ngoài không nhiều, Phong cõng một cái sọt đi tới hang động của Hắc Trúc để đổi phiến đá.
Trúc Y ngẫm nghĩ, đưa giỏ tre cho Phong, khi thấy ông khó hiểu trợn tròn mắt, cô nhanh chóng giải thích:
"Cha hỏi chú Hắc Trúc có loại quả không dùng nào không, con muốn thử chế gia vị mới."
Dứt lời, sợ ông không hiểu, cô bổ sung: "Giống quả hành gừng, chúng ta không thể ăn trực tiếp, nhưng nó lại giúp khử mùi tanh của thịt."
Phong nhận ra, gật gật đầu, tiến bước vào trong trời tuyết.
Trúc Y nhìn bóng dáng ông dần bị tuyết che dậy, quay người trở lại bên lò sưởi, bắt đầu chuẩn bị xử lý thứ ăn.