“Răng rắc”
“Răng rắc”
"Răng rắc răng rắc”
Trong lúc mơ màng, Trúc Y nghe thấy bên tai truyền tới âm thanh.
Cô hừ một tiếng, cố gắng mở to mắt để nhìn xem âm thanh tới từ đâu.
Trước mắt cô là một cái hang động sạch sẽ, ngoài cửa hang là mọt khoảng trổng rộng lớn, cách đó không xa là một con có hai màu trắng đen đan xen đang ngồi, trong lòng nó đang ôm một cây măng, vặn vẹo thân hình của mình nhìn cô.
Lỗ tai tròn tròn, bộ lông xù với cái quầng thâm mắt kia, cùng với cái thân hình tròn vo đó, đây... đây là gấu trúc mà!
Trúc Y há miệng muốn phát ra tiếng, lại thấy con vật kia ném măng xuống đất, bước chân vội vàng hướng về phía cô.
"Y Y! Y Y, ngươi tỉnh lại rồi, hu hu..."
Trúc Y không tin nổi, cô nhắm mắt rồi lại mở ra, trước mặt vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Hang động sạch sẽ, cục bột đen trắng nghiêng ngả, lảo đảo ủi ủi cô, thậm chí Trúc Y còn ngửi thấy mùi thảo dược trên tảng đá kia...
"Mình xuyên không rồi?" Cô kinh ngạc nghĩ tới.
Đột nhiên, Trúc Y cảm thấy mình sắp ngất, cơn sóng ký ức khổng lồ ập vào đầu cô. Thì ra không phải cô xuyên không, mà là nhớ tới kiếp trước.
Nơi đây là thế giới thú nhân, nói chính xác là hành tinh thú nhân.
Con người tiến vào thời đại tinh tế, càng ngày càng phát hiện ra được thêm nhiều chủng tộc khác ở trong vũ trụ. Trong đó phải nói tới nền văn minh của các thú nhân. Các nền văn minh có nơi biết tới nhau, có nơi lại không.
Hành tinh thú nhân ở một nơi rất xa xôi lại hẻo lánh, được một lớp năng lượng thần bí bảo vệ, chưa từng bị bất cứ nền văn minh nào khác để mắt tới.
Còn cô là một con non của bộ tộc gấu trúc. Thú nhân nơi này đều có thể tự do đổi qua lại giữa hình thú và hình người, sức mạnh so với con người trong kiếp trước của cô còn mạnh hơn nhiều, nhưng khoa học kỹ thuật thì lại không phát triển, dù cũng không tới nỗi sẽ ăn sống nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ dùng cây đuốc nước thịt mà thôi.
Vài ngày trước, khí hậu đột ngột chuyển hướng xấu, vốn dĩ mùa đông phải sắp qua đi, không khí ấm áp cũng tới gần nhưng đột nhiên một cơn bão tuyết ập tới, các nhóm động vật nhỏ chuẩn bị ra ngoài lại rụt cổ trở về, rau dại cũng không thể tiếp tục lớn.
Lương thực trong tộc cũng không đủ sống tiếp trong mấy ngày tới. Hình thú của cả tộc tuy là gấu trúc, nhưng thức ăn hàng ngày cũng chủ yếu là thịt.
Mỗi ngày năng lượng thú nhân sử dụng đều rất lớn, cây trúc không thể nào cung cấp đủ dinh dưỡng được. Cho dù gấu trúc đã thành niên có thể dựa vào rừng trúc trên núi để tiếp tục sống sót, nhưng đám con non thì không thể.
Vì thế, hôm qua tộc trưởng đã dẫn một đội mạo hiểm đi săn trong bão tuyết, hy vọng có thể mang đồ ăn về cho cả tộc.
Trúc Y lo lắng cho cha mẹ trong đội đi săn nên đã lén chuồn ra ngoài hang động, không ngờ vì buổi sáng ăn không đủ no, lại thêm thời tiết lạnh giá, vẫn chưa đi được bao xa đã ngất xỉu trên lớp tuyết.
Lúc Trúc Y tiêu hóa xong ký ức cả hai đời thì mấy cục tròn tròn đen trắng từ bên ngoài hang động vọt vào, vây quanh cô mồm năm miệng mười hỏi chuyện.
"Y Y, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, bọn ta lo lắng chết mất!"
"Y Y à, sau khi ngươi chạy ra ngoài bọn ta tìm mãi không thấy, may có ngài Vu mang ngươi về đấy, ngươi cảm thấy sao rồi?"
Dù đã hợp nhất cả hai dòng ký ức, nhưng đột nhiên một đống lông xù lao tới vẫn khiến Trúc Y hạnh phúc đến không thể thở nổi.
A, quầng thâm mắt đáng yêu quá! Ui, mấy cái chân lông xù kìa! Ố, cái bụng mỡ tròn vo béo béo nữa! Cảm giác như một đống miếng bánh trôi mè đen xông tới, mang theo đó là mùi hương thanh mát của cây trúc.
Nghĩ vậy, cái bụng Trúc Y vang lên tiếng ùng ục, cô chép miệng, đói rồi.
Một thanh âm đầy thanh lãnh của thiếu niên vang lên, "Tỉnh rồi? Tỉnh thì uống cái này trước đi."
Vừa dứt lời thì một cái bát đựng đống nước đen sì được đưa tới trước mặt cô, nó tỏa một mùi hương khó có thể tả nổi.
Thấy Trúc Y lộ vẻ mặt khó xử, Kiến Vu kiên nhẫn giải thích: "Ngươi ngất trong tuyết rất lâu, uống cái này có thể ngăn ngươi không bị bệnh."
Trúc Y lấy lại bình tĩnh, nâng hai tay lên nhận bát đá, ngửa đầu một hơi uống hết sạch. Khó có thể hình dung ra đường hương vị quỷ quái đó một đường gào thét như nào khi chảy xuống dạ dày, trong miệng vẫn sót lại vị đắng, cay khiến mặt cô nhăn nhúm lại.
Kiến Vu cười khẽ một tiếng, hắn đưa tay ra, bên trong cầm một nhánh cây cỏ tranh, "Cho ngươi, ăn cái này sẽ thấy ngọt hơn."
"Cảm ơn ngài Vu."
Trúc Y vui vẻ nhận lấy rồi bỏ vào miệng nhai, hương vị ngọt ngào nhè nhẹ nhanh chóng áp đi vị đắng ban nãy.
Cây cỏ tranh là thứ được các con non nhặt về nhiều nhất khi đồ ăn khan hiếm, khi tìm thấy nó ở trong rừng thì chỉ cần đào lên lấy rễ, chặt từng khúc nhỏ, vẻ ngoài khá giống rau diếp cá nhưng hương vị lại một trời một vực, ăn nó xong sẽ thấy trong miệng toàn hương vị giòn giòn ngọt ngọt.
Vào đầu mùa xuân, khi thơi tiết ấm lên, cây cỏ tiến vào thời kỳ phát triển mạnh nhất, khi đó cỏ tranh còn có thể mọc ra cả hoa.
Sau khi bỏ hoa cỏ tranh ra, nhẹ nhàng rút từ bên trong ra mẩu rễ trắng nõn, mềm mại lại dài dài, chúng có vị ngọt thành, hệt như hơi thở mùa xuân phảng phất ở đầu lưỡi.
Kiến Vu ôn hòa cười, hắn nhận lại bát đá rồi rời đi.
Mặc dù vẫn là một thú nhân nhỏ tuổi chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng Kiến Vu, người đã luôn ở bên Vu sư mỗi ngày này lại không hề có mặt hiếu động hoạt bát như những con non khác, thường ngày vẫn luôn dịu dàng giúp đỡ trị thương cho tộc nhân bên cạnh Vu sư.
Trúc Y phục hồi tinh thần, bên cạnh vẫn bị đám con non vây quanh.
Nhóc gấu trúc ôm măng ban nãy cô nhìn thấy, Tông Nhĩ lo lắng hỏi: " Y Y, ngươi vẫn đói sao? Ta, ta có thể cho ngươi cây măng quý giá của mình!"
Nói xong, cô nhóc dứt khoát đưa cây măng trúc trong tay cho Trúc Y, có chút không nỡ nhưng vẫn khuyên bảo: "Cục măng này ăn ngon lắm, Y Y nếm thử xem."
Mấy con non bên cạnh cũng sôi nổi mang thức ăn không nhiều lắm của mình ra, "Y Y ơi, ta cũng có! Ngươi mau ăn đi, ăn rồi mới có sức chờ tộc trưởng với mọi người về chứ!"
Trong lòng Trúc Y dâng lên mọt dòng nước ấm áp, cô vung tay dùng giọng nói non nớt y hệt đáp lời, "Không cần đâu, ta vẫn còn đồ ăn mà, chẳng qua buổi sáng không có hứng nên ăn ít chút thôi, nào, về hang động đi."
Tông Nhĩ một tay ôm măng, tai khác giơ lên gãi gãi đầu, "Ưʍ... Y Y ơi, ta có tấm da thú lớn lắm, người chờ ta mang ra nhé, nếu quấn nó lên sẽ ấm hơn đấy."
Dứt lời cô nhóc đã chạy vội ra ngoài, khi quay về trên đầu đã chùm một tấm da thú dày cộp, cô nhóc nhảy nhót, xoay mọt vòng tước mặt Trúc Y.
Trúc Y cười thầm trong lòng, hóa thành hình người xong khoác da thú lên, cô lễ phép chào tạm biệt Kiến Vu, xong liền cùng các con non vây quanh mình ra ngoài.
Bên ngoài hang động, có thể dễ dàng thấy tuyết đã ngừng rơi, một mảnh rừng xanh thấp thoáng phía xa xa kia là rừng trúc.
Thị lực của thú nhân rất tốt, Trúc Y có thể thấy mấy con chim bay xẹt qua trong rừng trúc, chỉ tiếc trong tay không có cái ná, để bay mất cơ hội thêm đồ ăn, Trúc Y tiếc nuối nghĩ.
Mà cho dù có ná trong tay thì với khả năng của cô cũng sợ bắn không tới.
Tộc trưởng trước khi rời đi cùng đội đi săn, đã đưa các con non vào chung một hang động, để lại vài gấu trúc tuần tra, kiếm đồ thay phiên nhau chăm sóc các con non, đặt an toàn của con non lên hàng đầu.
Trở lại hang động, người canh giữ bên ngoài, chú Hắc Trúc sau khi thấy Trúc Y thì hai mắt liền sáng lên, vẫy tay ra hiệu cô ngồi bên đống lửa.
Để Trúc Y ngồi xuống, y liền đưa một cây xiên thịt đã được nướng kỹ qua, vui vẻ hớn hở nói:
"Mau ăn thử đi, đây là chuột tre ta mới bắt được trong rừng trúc đấy. Mấy ngày lạnh như này chúng trốn kỹ lắm nha, lúc ta đang bẻ trúc thì nghe thấy tiếng nó đang gặm rễ cây, ta vung tay một cái liền bắt được nó luôn nè."
Trúc Y giơ ngón tay cái cho chú Hắc Trúc, "Nói về người bắt chuột tre thì chú chính là số một."
Chuột tre được nướng chín dưới ánh hồng của lửa, mùi thịt ấp tới, rất nhanh đã bị lấn bởi mùi trúc.
Thịt được bỏ vào miệng cắn nuốt, hương vị thơm ngon nhanh chóng phát ra mị lực trong miệng. Không có thêm gia vị gì ngoài chút muối, nướng dưới than lửa cũng đủ để lần toả hương vị trân quý của thịt. Một miếng nuốt xuống, thịt chuột mang theo hương bị thơm ngon, mềm mại nơi đầu lưỡi, khiến Trúc Y tham lam ăn đến nỗi không rảnh nói chuyện.
Tới khi ăn xong một xiên, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên các con non gấu trúc đều vùi đầu nhỏ gặm thịt nướng.
Có mấy con non còn nhỏ thậm chí còn nằm xuống đất, chân nhếch lên vung vẩy, vừa ăn vừa phát ra âm thanh, "Ưm ừm ưm ~"
Chú Hắc Trúc ngồi bên đống lửa, cười tủm tỉm nhìn chúng biểu diễn các tư thế ăn khác nhau, vui vẻ tới nỗi vết sẹo trên mặt còn hơi giãn ra.
Chuột trẻ không lớn, có xâu thành thịt nướng thì mỗi con non cũng chỉ được một que.
Ăn no xong, Trúc Y dần dần cảm thấy buồn ngủ, ngáp một, biến thành một bé gấu trúc, bước đi chập chững vào sâu trong hang động để nghỉ ngơi.
Những con non khác cũng bị nhiễm cái ngáp này, từng từng bé một ngáp ngắn ngáp dài nhảy lên trên đệm. Cái đệm rất nhanh đã bị phủ kín bởi những cục lông đen trắng.
*****
Khi Trúc Y tỉnh lại, chân trời đã dẫn nhiễm màu đen.
Lửa trại trong hang động an tĩnh bập bùng, các con non ở bên cạnh bâu lấy nhau mà chơi đùa.
Cô đi ra cửa hàng nhìn về nơi xa xăm, đội đi săn vẫn chưa trở về. Sắc đen của bầu trời ngày càng đậm, cảm giác nặng nề dần dần áp tới.
Nhìn bầu trời âm trầm, Trúc Y nghĩ thầm: "Bầu trời hôm nay nhìn không bình thường, chẳng lẽ vẫn còn bão tuyết ư? Mình nên đi hỏi chú Hắc Trúc."
Cô đang định đi vào trong hang, đột nhiên cảm thấy dưới chân có chút chấn động. Một trận âm thanh truyền tới, nơi phát ra âm thanh đó, phía xa kia là một đám gấu trúc cao lớn dần dần xuất hiện trước mắt Trúc Y.
Gấu trúc của kiếp trước thường cao đến 1m8, còn nhóm gấu trúc càng ngày càng tiến gần trước mắt này có lẽ cao khoảng 3 mét, móng vuốt sắc bén đạp trên nền tuyết trắng chiếu ra màu bạc sắc nhọn.
Là tộc trưởng cùng với đội đi săn trở về!
Trúc Y vội vã quay đầu gọi chú Hắc Trúc với các con non, "Tộc trưởng trở về rồi!"
Các tộc nhân nghe thấy động tĩnh cũng sôi nổi chạy ra, ánh mắt chờ mong hướng về phía tộc trưởng cùng đội đi săn.
Tộc trưởng Bạch Trúc dẫn đội đi săn tới cửa hang động, cùng lúc biến thành người.
Bạch Trúc hóa thành hình người sau cùng, khuôn mặt khá giống với chú Hắc Trúc, hai người là anh em song sinh, nhưng mà trên mặt chú Hắc Trúc lại có một vết sẹo dài.
Mội ánh mắt đều hướng về phía tộc trưởng, đằng sau cũng chỉ có hai con gấu trúc vác theo con mồi.
"Thời tiết quá lạnh, rất nhiều động vật đều không ra ngoài, bọn ta đi qua ba ngọn núi, chạy tới thảo nguyên mới bắt được hai con thú Hắc Nham. Lại thấy tuyết sắp rơi, nên bọn ta mới nhanh chóng trở về." Tộc trưởng cười khổ nói, "Lần đi săn này có thể trụ được mấy ngày, chỉ là không biết tuyết rơi trong bao lâu...."
Tộc trưởng phất tay, "Trước tiên xử lý thú Hắc Nham đã, ăn cơm chiều xong rồi bàn tiếp."
Mọi người tách nhau ra, bắt đầu tự xử lý con mồi.
Các thành viên trong đội đi săn chạy về phía con non của mình, cha mẹ Trúc Y cũng nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
Cha mẹ kiếp này của cô, cả về ngoại hình lẫn tính cách đều giống y hệt kiếp trước, cô thật sự cho rằng cha mẹ cũng chuyển kiếp giống mình, rốt cuộc ngay cả cách mắng cô sau khi cô gây rắc rối cũng y hệt kiếp trước.
Là thành viên cố định trong đội đi săn, gia đình Trúc Y được chia cho hai miếng thịt lớn.
Thú Hắc Nham có vị khá giống thịt heo.
So với heo thì răng nanh của chúng dài hơn, trên người còn bị bao phủ một lớp bùn đen, nếu không cử động thì từ xa nhìn tới giống cục nham thạch đen xì.
Trúc Y nhớ tới cách làm thịt heo kiếp trước, nuốt nước miếng hỏi, "Mẹ ơi, để con làm cơm chiều nhé?"
Bà vui vẻ đáp ứng, "Ừ, con làm đi, mẹ đi rửa sạch bùn chút đã, cần giúp gì thì gọi cha con nhé."