Đam Mê 2D Điên Cuồng Cũng Muốn Yêu Đương!

Chương 1-4:

Người đàn ông nọ vỗ tay: "Uầy, anh cũng thích thể thao! Cậu hay chơi gì, tennis? Bóng đá? Công ty mình có một team chuyên cầu lông nữa đó, cậu có muốn tham gia không?"

Nụ cười của Nguyễn Tồn Vân cứng ngắc, không trả lời được.

Môn thể thao yêu thích nhất của cậu là cởi giày, nằm thẳng trên giường, đắp chăn, nhắm mắt, hít thở.

May mắn thay, chị Rain đã kịp thời giải vây: "Sắp đến giờ rồi, mọi người làm quen sau nhé."

Nguyễn Tồn Vân đang thầm vui mừng, thì nghe cô ấy nói tiếp: "Hay tối nay chúng ta đi ăn lẩu nhỉ? Chị mời, tiện thể làm quen đồng nghiệp mới."

Mọi người trong nhóm vỗ tay đồng ý, đây là truyền thống chào đón người mới của dân kỹ thuật bọn họ.

Sét đánh ngang tai, mặt Nguyễn Tồn Vân tái mét.

“Cậu em Nguyễn thì sao, tối nay cậu có rảnh không?" Chị Rain lịch sự hỏi ý kiến cậu.

Tất nhiên không rảnh! Tối nay cậu phải đến Căn cứ bí mật giành tranh vẽ ký tặng của thầy Đản! Cậu không muốn đi ăn tối với cả đám đồng nghiệp xa lạ! Cíu bé!

Nguyễn Tồn Vân đón nhận ánh mắt đầy mong đợi từ bốn phương tám hướng bắn tới, nở nụ cười yếu ớt của dân làm công ăn lương: "...Vâng, có rảnh."

Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, những đồng nghiệp trước mặt cậu đột nhiên đứng thẳng nghiêm chỉnh.

Ánh mắt cả đám đồng loạt tập trung vào một điểm sau lưng Nguyễn Tồn Vân, hô to: "Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Tần."

Nguyễn Tồn Vân quay người, đập vào mắt là phần cổ áo sơ mi được thắt caravat chỉn chu, mùi kem cạo râu thoang thoảng lướt qua đầu mũi.

Nguyễn Tồn Vân ngước mắt, trước mặt cậu là một người đàn ông mặc vest thẳng thớm, ánh mắt tuỳ ý rơi vào người cậu.

Nguyễn Tồn Vân đã tìm hiểu trước, nhận ra người này là đồng sáng lập kiêm Giám đốc kỹ thuật của Chúc Phương - Tần Phương Luật, lúc tìm hiểu chỉ lướt ảnh mạng, đây là lần đầu tiên cậu gặp người thật.

Tần Phương Luật cao hơn so với tưởng tượng của Nguyễn Tồn Vân, góc nhìn ngẩng đầu của cậu, vừa vặn nhìn thấy đường quai hàm sắc nét và bóng đổ ngay yết hầu của anh. Chân mày đậm, đuôi mắt hơi xếch, mí mắt mỏng, dài, mang theo cảm giác lý trí pha lẫn hung hãn, rất dễ khiến người khác liên tưởng đến kim loại đen lạnh lẽo.

Nhịp tim vừa mới bình ổn lại nảy lên thình thịch, đầu Nguyễn Tồn Vân trống rỗng. Đây là sếp lớn, cậu có nên tự giới thiệu không? Nói cái gì bây giờ? Sếp tốt? Em tốt? Công ty tốt?

Ánh mắt Tần Phương Luật nhàn nhạt: "Điều hòa lạnh lắm à?"

Thanh âm trẻ trung mang theo tia trầm khàn, dường như anh vừa kết thúc một cuộc họp dài.

Tần Phương Luật chỉ tuỳ tiện hỏi một câu, nhưng lại mang theo áp lực vô hình.

Lòng bàn tay Nguyễn Tồn Vân toát mồ hôi: "Không lạnh ạ."

"Bình thường không cần mặc cả cây vest đâu."

Tần Phương Luật nói xong, không đợi Nguyễn Tồn Vân trả lời thì đã nhìn về phía trước, anh chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu dứt khoát: "Rain, mười phút nữa họp, chuẩn bị đi."

Thẩm Phi Vũ gật đầu, ra hiệu OK, những người khác cũng quay về vị trí làm việc.

Nguyễn Tồn Vân chậm nửa nhịp, nhìn cánh tay buông xuống của Tần Phương Luật, đột nhiên trợn mắt.

Ở dưới mặt đồng hồ, trên xương cổ tay nhô lên, có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ son.

Cảm giác quen thuộc mơ hồ ập đến, khiến da đầu Nguyễn Tồn Vân tê dại.

Trên cổ tay người kia cũng có nốt ruồi y hệt….