Đam Mê 2D Điên Cuồng Cũng Muốn Yêu Đương!

Chương 1-3:

Khoa học Kỹ thuật Chúc Phương nằm trong một tòa nhà cao ốc ở khu trung tâm thương mại.

Sáng thứ Hai, nam thanh nữ tú mặc âu phục, chân đi giày da, vội vàng, tấp nập đi xuyên qua toà nhà cao lớn.

Nguyễn Tồn Vân siết chặt cặp tài liệu, cảm thấy mình như quả bong bóng trần trụi, chỉ cần cơn gió mang tên "đi làm" thổi qua, cậu sẽ lập tức vỡ tan.

Nguyễn Tồn Vân giữ vẻ mặt bình tĩnh, ung dung tự tại, chỉ có bản thân cậu biết trong lòng cậu đang lo lắng nhường nào.

Đến công ty, chị gái HR dẫn Nguyễn Tồn Vân hoàn thành thủ tục nhậm chức, đưa cậu đến tầng làm việc của phòng kỹ thuật.

Nhìn vào cách bố trí văn phòng, có thể đoán được phần nào phong cách làm việc của công ty.

Tầng lửng rộng rãi với ánh sáng tự nhiên, bàn dài trắng ngà chỉn chu, thẳng tắp, trên mặt đất trải thảm dày, bên tay phải là dãy phòng họp lợp kính, màn hình điện tử hiển thị rõ ràng phòng đó có ai đặt trước hay chưa.

Rộng rãi, chính xác, logic.

Nguyễn Tồn Vân đến vị trí làm việc được xếp sẵn, đã có vài người ngồi đó. Chị gái HR nói gì đó với một người phụ nữ ngồi gần Nguyễn Tồn Vân, hai người mỉm cười, sau đó chị gái HR rời đi.

Nguyễn Tồn Vân nhận ra, người phụ nữ vừa nói chuyện với chị gái HR là một trong những người phỏng vấn cậu, tên Thẩm Phi Vũ.

Có cần chủ động chào hỏi cấp trên không? Nên gọi thế nào, cô Thẩm? Chị Vũ? Hai cái xưng hô này hình như hơi già há?

Nguyễn Tồn Vân đang nhăn mặt suy nghĩ thì Thẩm Phi Vũ đã sải bước đến, cô ấy rất chuyên nghiệp chào hỏi người mới: "Nguyễn Tồn Vân phải không? Chào mừng cậu đến Chúc Phương. Chị là người phụ trách hạng mục này, cậu có thể gọi chị là Rain.”

Người khác chủ động lên tiếng khiến Nguyễn Tồn Vân nhẹ nhõm hẳn, cậu hơi cúi người: "Chào chị Rain."

Thẩm Phi Vũ cười, vỗ tay, nói to: "Chào buổi sáng mọi người, chúng ta chào đón người mới nào."

Đồng nghiệp ùa đến, rất nhiều ánh mắt mới mẻ, thiện chí đổ dồn về phía Nguyễn Tồn Vân, cậu bị bọn họ vây ở giữa, như chú gà con bị đàn diều hâu nhắm trúng.

Cảm giác áp lực khiến Nguyễn Tồn Vân siết chặt vạt áo.

Nguyễn Tồn Vân đã tập giới thiệu bản thân rất nhiều lần, bây giờ cứ thế mà đọc, nói chung cũng khá trôi chảy.

Mọi người lần lượt giới thiệu, rất nhiều tên và khuôn mặt mới, Nguyễn Tồn Vân mỉm cười nhợt nhạt, đầu óc trống rỗng, nhớ được ai chết liền.

"Tiểu Nguyễn, không cần mặc nguyên cả cây vest đâu." Một anh chàng đeo kính chỉ vào cái áo ngắn tay trên người: "Dân lập trình cả mà, không cần ăn mặc trang trọng quá."

Nguyễn Tồn Vân thấy mọi người xung quanh đều mặc quần áo thoải mái, chỉ có cậu ngốc nghếch mặc vest gò bó, vội nói: "Xin lỗi, ngày mai em sẽ không mặc nữa."

Giờ làm việc chưa đến, mọi người tiếp tục tán gẫu.

Một người đàn ông cười hỏi: "Bình thường tiểu Nguyễn hay làm gì?"

Biết ngay sẽ bị hỏi câu này, Nguyễn Tồn Vân giữ nụ cười lịch sự, đọc thuộc lòng câu trả lời mà Từ Phi Phi đã chuẩn bị cho cậu: "Thể thao, du lịch, âm nhạc ạ."