Thẩm Viên lúc này đang suy nghĩ về những chuyện đã qua. Lần đầu tiên cậu gặp hắn là khi đang đi ăn với gia đình, lúc đó hắn rất gầy, hỏi gì đáp đó. Lúc đó cậu mới biết, hắn là trẻ mồ côi được đưa đến cô nhi viện. Sau một thời gian thì được một gia đình không có con nhận nuôi, sau này khi gia đình đó đã có con thì hắn lại một lần nữa bị bỏ rơi. Thấy hoàn cảnh hắn như vậy, cha mẹ Thẩm gia đã nhận nuôi hắn, để hắn trở thành vệ sĩ bên cạnh của cậu. Còn cậu lúc đó thì không đồng ý việc này, bởi cậu không thích có người giám sát mình. Nhưng từ khi có hắn bên cạnh, cậu cũng bớt đi không ít việc, lúc không muốn làm bài tập thì hắn sẽ làm giúp cậu, lúc muốn trốn đi chơi thì hắn sẽ đưa cậu đi, lúc cậu bị chặn đánh thì cũng là hắn bảo vệ cậu, cũng chỉ có hắn ở bên khi cậu bị bệnh. Dần dần thời gian cậu dành cho hắn lại ngày một dài hơn, bạn bè xung quanh cũng giảm đi đáng kể. Thoáng chốc cả cậu và hắn đều đến tuổi trưởng thành, Thẩm gia liền đưa hắn ra nước ngoài du học, còn cậu vẫn tiếp tục theo học trong nước. Trước khi đi, hắn đã vào phòng cậu và nói. - Viên Viên, lần này anh đi không biết khi nào mới có thể trở lại, anh chỉ mong em đừng quên anh. Em phải nhớ, em là của anh, mãi mãi là của anh. Anh sẽ cố gắng để nhanh chóng quay về bên cạnh em. Hãy đợi anh.
Lúc đó cậu chỉ nghĩ đơn giản là hắn không muốn rời xa cậu, cậu đáp chắc chắn.
- A Tự cứ yên tâm, em sẽ không quên anh đâu. Em sẽ đợi anh trở về.
Nghe được lời hứa của cậu, hắn mỉm cười rồi quay đi, thầm nghĩ.
- Viên Viên, em đã hứa với anh thì tuyệt đối không được nuốt lời, em nhất định phải đợi anh và em cũng chỉ có thể thuộc về anh.
Thoáng cái đã 6 năm trôi qua, cậu vừa tốt nghiệp đại học thì gia đình muốn cậu chọn đối tượng kết hôn. Đúng lúc cậu không biết phải làm sao thì lại được Lâm Hân Nhi cứu khi bị bọn cướp chặn đường. Lúc này cậu cũng mới biết Lâm Hân Nhi cũng là một trong những ngừoi để cậu chọn làm vợ, cũng như việc Lâm Hân Nhi không muốn kết hôn với người mình không yêu. Nên cả hai đã lên kết hoạch kết hôn giả. Ai ngờ, chỉ vừa đính hôn thì hắn đã quay trở về và Thẩm gia lại bị vu oan hối lộ, tham nhũng.
- Thoáng cái là 6 năm đã trôi qua, từ một cậu bé ngày nào giờ đã trở thành Cố Tổng trên vạn người, mà mình thì vẫn như trước đây cứ phải sống dựa vào Thẩm gia...haizzz.
Sau tiếng thở dài của cậu là tiếng động cơ xe dừng hoạt động. Cậu liền biết là hắn đã trở về, cậu liền chạy ra đón hắn.
- A Tự, anh đã về.
Thấy cậu chạy ra, hắn liền liên tưởng đến khung cảnh người vợ đón chồng trở về nhà sau một ngày xa nhau. Liền cười vui vẻ đón lấy cậu.
- Có Viên Viên ở đây thật tốt, sẽ luôn đợi anh trở về nhà như cậu vợ nhỏ vậy.
Nghe hắn nói vậy, cậu liền thấy ngượng ngùng vội đẩy hắn ra, trợn mắt nói.
- Ai là cậu vợ nhỏ của anh hả???
Mắt thấy cậu dỗi, hắn liền nhịn không được muốn chọc cậu tiếp.
- Là Viên Viên đấy, anh làm sao dám lấy ai làm cậu vợ nhỏ nữa chứ
Cậu thầm nghĩ.
- Biết vậy đã không hỏi, hỏi chi cho ngượng thêm vậy chời.
Thấy cậu không đáp, hắn liền nói.
- Sao vậy, ai chọc Viên Viện không vui sao.
- Anh đã biết còn dám nói, hứ.
Nói xong cậu liền quay lưng đi vào bếp, lúc này bác quản gia cũng gọi hắn vào ăn cơm.
- Cố Tổng, cơm đã chuẩn bị xong, mời ngài vào dùng ạ.
Trong lúc dùng cơm, cậu mặc kệ hắn, chỉ muốn ăn thật nhanh rồi về phòng ngủ một giấc. Hắn lúc này cũng biết cậu giận nên không dám nói gì nữa. Cứ vậy, một bữa cơm trong yên lặng được hoàn thành.
Khi cậu về phòng thì hắn cũng đi theo vào, thấy hắn vào phòng thì cậu hỏi, còn hắn thì lương lẹo trả lời.
- Sao anh vào phòng em.
- Đây là phòng của chúng ta. Còn những phòng khác đều chưa được dọn dẹp, cũng chưa có đồ đạc gì cả nên em muốn duổi anh hay tự em chuyển đi đều không được đâu.
Nghe hắn đáp một mạch, làm cậu không biết nên nói gì, liền nằm xuống giường muốn ngủ một giấc. Còn hắn thì đi vào nhà tắm. Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cậu không thể ngủ được mà còn đỏ mặt, vì tưởng tượng ra khung cảnh sau cánh cửa mờ ảo ấy. Khi tiếng nước dừng lại thì cũng là lúc hắn chỉ khoác một chiếc khăn trăng ngang eo để lộ cơ bụp 8 múi nào ra múi đó mà đi ra ngoài. Mếu lúc nảy cậu chỉ đỏ mặt, thì bây giờ máu mũi cậu cũng đã chảy thành dòng mà đơ cứng người. Nhìn hắn từ từ lại gần rồi vén chăn lên vào nằm cũng cậu. Thấy cậu không phản ứng, hắn liền bảo.
- Không phải muốn ngủ sao, anh cũng cùng với em.
Nói xong, hắn liền ôm cậu vào lòng mà ngủ thϊếp đi. Cậu sau một lúc đấu tranh thì cũng dần thϊếp đi trong lòng hắn. Lúc này, hắn lại mở mắt và hôn lên trán cậu, thầm nghĩ.
- Viên Viên là của anh nha, từ trước đến nay và cả tương lai đều sẽ là như vậy.
Nói xong hắn cũng dán sát vào người cậu mà đi vào giấc ngủ.