Ở một khu rừng ngoại ô thành phố nọ, dưới ánh trăng đêm mờ ảo, dần hiện rõ hình dáng một toà dinh thự xa hoa nhưng không kém phần u ám, lạnh lẽo lạ thường.Một căn phòng được bật sáng đèn, đồ nội thất được dát vàng và chạm khắc tinh xảo nhưng cũng không sánh bằng vẻ đẹp của một chàng trai trẻ đang run rẩy, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi với người trước mắt.
- Cố Tự, chúng ta là bạn từ nhỏ, anh nhất định muốn đuổi cùng gϊếŧ tận đến vậy sao. Huống hồ Thẩm gia em từ trước đến nay chưa hề bạc đã hay đối xử bất công với anh. Tại sao anh lại muốn dồn Thẩm gia vào chỗ chết như vậy.
Nam chân lạnh mặt, cất giọng trầm đầy từ tính .
- Viên Viên, chuyện này không thể trách anh được, đây đều là do Viên Viên làm trái ý anh mà đi đính hôn với người khác mà.
Thẩm Viên vẻ mặt hốt hoảng, vội nói:
- Cố Tự, A Tựu, xin anh hãy tha cho Thẩm gia. Em ...Em tuyệt đối sẽ không như vậy nữa. Em sẽ ngoan mà, thật đấy.
Nam nhân cười nhẹ, nâng mặt Thẩm Viên lên.
- Viên Viên, ngay từ đầu anh đã cảnh cáo em rồi mà nhỉ, em là của anh, ngay từ ban đầu em đã là của anh. Vậy mà em dám làm trái ý anh đi đính hôn với người khác, nếu anh không trở về trước kì hạn, có phải khi trở về sẽ phải uống rượu mừng của em với cô ta rồi hay không, hả.
Nói xong, hắn hất mạnh mặt của Thẩm Viên, nhìn cậu với một ánh mắt đầu lửa giận. Thấy hắn như vậy cậu vội nói.
- Không phải, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Đây là cuộc đính hôn nhầm qua mắt mọi người thôi. Em và Hân Nhi là vô tình quen biết, hơn nữa em cũng không có tình cam nam nữ gì với cô ấy cả.
Thẩm Viên cố gắng giải thích cho Cố Tự, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn sắc lạnh như dao băng chẳng hề có ý muốn biết.
- Vô tình quen biết? Viên Viên không có tình cảm với cô ta, vậy em có chắc chắn cô ta cũng không có tình cảm với em không.
Nghe Cố Tự nói vậy, Thẩm Viên lại cõ chút mơ hồ không rõ.
- Chuyện này...
Thấy cậu không nói gì nữa, hắn cười lạnh một tiếng rồi, bước đi ra ngoài. Trước khi đi hắn còn nói với cậu và căn dặn xuống dưới.
- Viên Viên hãy ở đây một thời gian đi, chuyện của Thẩm gia anh sẽ giải quyết. Còn các ngươi, trông coi em ấy cẩn thận, nếu em ấy có chuyện gì ta sẽ tính hết lên người các ngươi.
Nói xong thì Cố Tự liền rời đi, còn Thẩm Viên bên này thì đang chìm vào suy nghĩ của chính mình.
- Lúc đó Lâm Hân Nhi thật sự vô tình đi ngang qua sao, cô ta thật sự chỉ không muốn lấy người không yêu mới tìm mình giúp sao. Còn Thẩm gia bên này không giống cách làm việc thường thấy của Cố Từ. Haizz... biết làm tiểu thiếu gia mệt mỏi vậy thì lúc đầu chọn đầu thai vô nhà bình thường là êm chuyện rồi .....
Sau một hồi tự ngẫm thì cậu cũng vì quá mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi. Sáng hôm sau, cậu thức dậy nhờ vào tiếng gõ cửa của quản gia
- Thẩm thiếu, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong. Mời ngài xuống dùng bữa ạ.
Cậu đáp:
- Vâng, bác xuống trước đi ạ.
Sau khi quản gia rời đi, thì cậu cũng rời giường đi vệ sinh cá nhân. Lúc xuống lầu thì thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở bàn ăn đợi cậu. Thấy cậu đi đến, hắn nói.
- Viên Viên lại đây, hôm nay quản gia nấu toàn món em thích thôi đó.
Cậu ngồi xuống bên hắn, cất giọng hỏi.
- Bình thường anh không ở đây sao, mà tối qua anh không ngủ à. Nhìn sắc mặt anh mệt mỏi quá vậy.
Thấy câu quan tâm mình, Cố Tự có phần tự đắc ý.
- Đúng là tối qua anh không ngủ, nếu Viên Viên muốn thì lát để anh ôm em như lúc bé dỗ anh ngủ được không.
Nghe hắn nói vậy, cậu liền đỏ mặt quay đi.
- Lo ăn đi. Mà chuyện của Thẩm gia, anh nói thật đi, em không muốn cứ phải sống trong sự mơ hồ mãi.
Hắn liền dừng lại, đáp.
- Chuyện này đúng là không phải anh làm, đây là bên phía Lâm gia muốn thu tóm Thẩm gia. Chuyện Lâm Hân Nhi giúp đỡ em chỉ là khởi đầu cho kế hoạch, khi em đồng ý đính hôn thì kế hoạch này đã gàn như hoàn thành. Chỉ tiếc là bọn họ lại quên mất, anh cũng là người Thẩm gia, nha.
Nghe Cố Tự nói xong mà cậu ngượng ngùng đỏ mặt.
- Anh mơ đẹp nhỉ. Người Thẩm gia??? Anh không có cửa đâu.
- Ồ, phải không. Vậy lúc nhỏ...
Mắt thấy hắn tính nói tiếp, cậu vội nhét đồ ăn vào miệng hắn.
- Anh lo ăn đi, hừ.
Sau bữa sáng đầy những sự ngượng ngùng của cậu thì cậu xin hắn cho cậu về lại Thẩm gia. Lúc này hắn chỉ nhẹ giọng bảo vẫn chưa đến lúc, nghe vậy cậu cũng chỉ có thể quay về phòng với vẻ mặt giận dỗi. Còn hắn thì đi đến công ty, vừa vào phòng làm việc thì thư ký đến báo cáo.
- Cố Tổng, chuyện của Thẩm gia đã giải quyết xong rồi ạ. Lâm gia bên này cũng đã đưa hết chứng cứ tham ô cho cảnh sát rồi ạ. Lát nữa ngài có một cuộc họp....
Sau khi thư ký báo cáo xong cũng tự giác đi ra ngoài. Cố Tự từ đầu đến cuối chỉ lạnh mặt lắng nghe không đáp.
- Những người cản trở chúng ta đều đã bị anh loại bỏ. Viên Viên à, em mãi mãi là của anh.