Chân Thật Điện Ảnh

Chương 2: Biệt thự kinh hồn 1

Editor: Helen

---------------------

Giá trị con người hơn 3 tỷ, đầu tư thành công, thế mà lại vội vàng làm người đại diện cho người ta. Tôn Tinh Diệu mím môi, hỏi, “Cô không nhìn chằm chằm, nếu xuất hiện cơ hội đầu tư tốt, bỏ lỡ thì làm sao bây giờ?”

“Cơ hội đầu tư mỗi năm đều có, bỏ lỡ cũng không đáng tiếc. Vất vả tám năm, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.” Văn Tĩnh than nhẹ một tiếng.

Sao cô ta lại cảm thấy là do sắc đẹp hại người vậy…… Nghĩ thì nghĩ như thế, Tôn Tinh Diệu quyết đoán lợi dụng chức quyền, đem cổ đông lớn thứ 2 của công ty trở thành người đại diện của Lộ Dương.

Sau khi làm tốt mọi việc, Văn Tĩnh chào hỏi, “Cô cứ bận đi, tôi đi trước.” Sau đó rời khỏi văn phòng.

Tôn Tinh Diệu thở dài, nhận mệnh mà cúi đầu làm việc. Cô ta cũng không nhàn rỗi như vị kia, một đống sự vụ đang chờ cô ta xử lý.

**

Rất nhanh, Lộ Dương nhận được thông báo của công ty, nói có người đại diện mới tiếp nhận anh ta.

Lộ Dương gợi lên môi mỏng, cười khổ nói, “Hiện giờ đổi người đại diện, đã không cần hỏi ý kiến tôi trước rồi sao? Xã hội này, thật đúng là hiện thực.”

Nếu là trước kia…… anh ta lắc đầu, không hề nghĩ nhiều.

Lúc này, Văn Tĩnh cười đi vào, tự giới thiệu nói, “Lộ Dương đúng không? Chào anh, tôi tên là Văn Tĩnh, là người đại diện của anh.”

Lộ Dương ngây người một chút. Cô gái trước mắt có khuân mặt trứng ngỗng, dáng người thon thả, cười rộ lên sạch sẽ thuần túy, rất là đẹp. Cô không giống người đại diện, mà có vài phần giống nữ diễn viên.

Đây là đắc tội với người khác sai? Cho nên mới bị ném tới đây tiếp nhận cục diện rối rắm. Lộ Dương không khỏi suy đoán nói.

“Chào cô.” Anh chào hỏi.

“Gần nhất có an bài gì không? Ví dụ như tham gia các bữa tiệc?” Văn Tĩnh bắt đầu dò hỏi Lộ Dương về hành trình sắp tới.

Lộ Dương nghiêm túc nói, “Tôi cũng không xã giao.” Thời điểm nổi tiếng là lười đến nghe người ta khen tặng, thời điểm nghèo túng cũng không muốn tới xin người ta hỗ trợ. Anh bước vào giới cũng là bởi vì thích Chân Thật Điện Ảnh, chỉ đơn giản như vậy.

“Trên tay anh có kịch bản sắp bắt đầu quay không?” Văn Tĩnh tiếp tục hỏi.

“Không có, đã ba tháng không có ai tìm tôi đóng phim.”

Văn Tĩnh nghĩ thầm, khó trách đến cả người đại diện cũng chạy, tình cảnh là thật sự không tốt. “Về sau có tính toán gì không?”

“Có kịch bản tìm tới liền nhận, còn nếu không còn ai tìm đến tôi thì có lẽ sẽ rút lui khỏi ngành. Lúc trước khi nhân khi cao kiếm được không ít tiền, cũng đủ để tôi đổi nghề sang buôn bán.” Lộ Dương chẳng hề để ý mà nói.

Anh thậm chí còn tốt bụng kiến nghị Văn Tĩnh, “Công ty đã nghĩ ra không ít biện pháp, ý muốn trợ giúp tôi Đông Sơn tái khởi, nhưng mà không có cái nào hiệu quả. Tôi cảm thấy cô nên sớm có tính toán sẽ tốt hơn.”

“Bọn họ không được, không đại biểu tôi không làm được.” Văn Tĩnh mỉm cười, cô đã sớm có thói quen sáng tạo cái gọi là kỳ tích, “Nhưng với tôi mà nói, quan trọng nhất chính là suy nghĩ của anh. Anh muốn tiếp tục diễn không?”

“Muốn a. Cho dù đã ư diễn rất nhiều năm, nhưng vẫn như cũ rất thích diễn phim. Nhưng tôi thích thì có lợi ích gì? Người xem không mua vé, phòng bán vé liền sẽ không tốt. Phòng bán vé không tốt, nhà làm phim kiếm không được tiền, liền sẽ không tìm tôi đóng phim nữa.” Nói, Lộ Dương bất đắc dĩ mà cười cười, “Cho nên nói, cô trước tiên vẫn là chuẩn bị cho chính mình đường lui đi.”

“Anh muốn là được.” Những thứ khác Văn Tĩnh chỉ coi như không nghe thấy. Trầm tư một lát, cô chủ động đề nghị nói, “Cùng tôi chơi một ván được không? Để tôi thấy được thực lực của anh.”

Trước đây, Chân Thật Điện Ảnh kỳ thật là một loại game online thực tế ảo kiểu mới được đẩy ra. Nhưng lúc hoạt động thử nghiệm, người chơi hưng phấn mà mang lên mũ giáp, cuối cùng khóc cha chửi má mà tỉnh lại. Thật sự là bởi vì trò chơi quá mức chân thật, thế cho nên đại bộ phận người chơi làm trò hề, cuối cùng thề sống chết không chịu vào chơi lại.

Công ty game cho rằng trò chơi thiết kế phí công, nhất định sẽ mất rất nhiều tiền, đúng lúc này, có nhà làm phim sáng tạo mà mượn trò chơi này tạo ra phim điện ảnh.

Phim điện ảnh khi ra mắt, lập tức nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Người xem sôi nổi tỏ vẻ, chưa bao giờ gặp qua diễn xuất chân thật như vậy! Cốt truyện phát triển thật kỳ lạ! Vì thế từ đó về sau, phương thức quay chụp phim điện ảnh thời trước bị vứt bỏ hoàn toàn, lực lượng Chân Thật Điện Ảnh mới xuất hiện.

Vì thế, công ty game ngày đêm không ngừng nghỉ, nhanh chóng sửa lại nội dung trò chơi, đem game online thực tế ảo hoàn toàn đổi thành công cụ chuyên môn phục vụ đóng phim điện ảnh. Không chỉ như thế, nó còn chuẩn bị các loại kịch bản đơn giản để diễn viên luyện tập.

Phải biết rằng, thời đại Chân Thật Điện Ảnh, quan trọng không phải là một khuôn mặt, mà là tiềm thức của diễn viên! Lớn lên có đẹp trai xinh gái, mà đi ôm đùi người khác quỳ liếʍ, hình ảnh có đẹp đến mấy cũng không đứng dậy được…… Ngược lại, nếu lớn lên giống nhau, trên người lại có khí chất cứng cỏi, chắc chắn rất thu hút.

Văn Tĩnh nói “Chơi một ván”, chỉ chính là cùng nhau chơi kịch bản đơn giản.

“Tôi thật ra không sao cả. Nhưng nếu cô thua, sẽ không khóc chứ?” Lộ Dương không quá yên tâm, thật sự là bởi vì anh đã từng trải qua trường hợp cô gái vừa cởi mũi giáp, đã oa một tiếng khóc lớn.

“Khóc không giải quyết được vấn đề, cho nên tôi cũng không muốn uổng phí sức lực.” Văn Tĩnh nghiêm túc nói.

Nếu người đại diện đã nói như vậy…… Lộ Dương gật đầu, “Vậy cùng nhau chơi một phen cũng được. Cô muốn chọn loại hình gì?”

“Kịch bản phim kinh dị.” Văn Tĩnh không chút do dự.

Đã có người một lòng muốn bị ngược, vậy thành toàn cho cô ấy đi!

Lộ Dương mang lên mũ giáp diễn viên màu ngân bạch, chậm rãi nhắm mắt lại.

Văn Tĩnh học theo, làm theo mang lên mũ giáp diễn viên. Đừng nhìn là cô chủ động phát ra lời mời, nhưng kỳ thật, đây là lần đầu tiên cô chơi "Chân thật điện ảnh"……

Sau khi đội mũ giáp lên, trời đất quay cuồng, Văn Tĩnh phát hiện chính mình đứng ở trên đường phố. Xung quanh người đến người đi, giống như khu phố buôn bán ở trong hiện thực.

“Còn rất chân thật.” Văn Tĩnh cảm khái nói. Cô rất rõ ràng, chính mình đã tiến vào thế giới giả thuyết. Quét mắt nhìn thuộc tính của nhân vật, phát hiện số liệu như sau:

Tên diễn viên: Văn Tĩnh

Tuổi tác: 26

Sinh nhật: Ngày 1 tháng 8 năm 2117

Chòm sao: Chòm Sư Tử

Độ chú ý: 0

Cấp bậc: Không có tiếng tăm gì

Tham dự điện ảnh: 0

Trước mắt phiến ước: Không

Văn Tĩnh nghĩ thầm, tất nhiên số liệu là 0, vốn dĩ cô cũng không phải diễn viên.

Đang lúc nghĩ ngợi, Văn Tĩnh liền thấy trong không khí liên tiếp nhảy ra hai khung điều nhắc nhở nửa trong suốt, “Lộ Dương thêm bạn làm bạn tốt, có đáp ứng không?”, “Lộ Dương mời cô gia nhập phó bản bốn người chơi, sắm vai nhân bất kì, có đáp ứng không?”

Văn Tĩnh đầu ngón tay chọn “Có”, bạch quang chợt lóe, bóng người biến mất không thấy.

**

Mặt trời chói chang, thời tiết thập phần oi bức.

Nghiêm Chính Hạo, Trịnh Hoành Hà, Lộ Dương, Văn Tĩnh một hàng bốn người ngồi xe đi đến biệt thự trên danh nghĩa của Nghiêm gia du lịch.

Ngồi ở trên ghế phụ, Trịnh Hoành Hà hưng phấn mà ồn ào, “Lớn như vậy rồi, tớ vẫn chưa từng thấy qua biệt thự đâu! Biệt thự nhà cậu thế mà ở trên núi! Không biết sẽ là bộ dáng gì?”

“Chờ lát nữa đến là cậu có thể thấy.” Nghiêm Chính Hạo cười nói. Anh ta một bên lái xe, một bên thuận tay ôm chầm lấy Trịnh Hoành Hà, tự nhiên mà ở trên mặt bạn gái hôn xuống.

Trịnh Hoành Hà ngạc nhiên, theo bản năng dùng sức đẩy Nghiêm Chính Hạo ra. Chờ phát hiện chính mình phản ứng quá lớn, trong ánh mắt Nghiêm Chính Hạo để lộ ra vẻ không vui, cô ta mới ra vẻ thẹn thùng mà nhắc nhở, “Có người nhìn đấy.” Nói giống như bên cạnh không có người, cô ta sẽ không đẩy ra vậy.

Lộ Dương ngồi ở hàng phía sau không nói một lời, tựa hồ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Cùng ngồi tại hàng sau Văn Tĩnh cười cười, an ủi nói, “Yên tâm, tớ không thấy gì hết.” Cô đã sớm đoán được, cùng cặp đôi yêu nhau ra ngoài chơi là phải bỏ đi đôi mắt.

Sắc mặt Nghiêm Chính Hạo lúc này mới chuyển biến tốt đẹp, “Tớ đã nói chuyện với người nhà vì chúc mừng sắp tốt nghiệp đại học, hôm nay sẽ mang bạn bè đi chơi ở biệt thự trên núi, muốn ở đây hai ngày một đêm. Cho nên các cậu yên tâm trong thời gian này chỉ có 4 người chúng ta. Đêm nay dù là suốt đêm chơi bài, hay là kể chuyện ma, đều sẽ không có người quấy rầy. Ah, chỉ cần mười phút nữa, hẳn là sẽ đến nơi.”

Trịnh Hoành Hà mở to hai mắt, theo bản năng cự tuyệt, “Suốt đêm liền thôi. Gần nhất phải gấp gáp làm luận văn tốt nghiệp, liên tục mấy buổi tối không ngủ đủ, nháo đến mất ngủ. Vì ngủ ngon giác, tớ còn mang theo lọ thuốc ngủ lại đây.”

Nghiêm Chính Hạo sắc mặt hơi trầm xuống, vì bạn gái trước mặt mọi người bác bỏ ý kiến của bản thân mà cảm thấy tức giận. Anh ta lạnh lẽo nói, “Phải không? Vậy quên đi.”

Trịnh Hoành Hà nhạy bén nhận thấy được bạn trai tức giận, tức khắc ấp úng nói không ra lời.

Trịnh Hoành Hà phát hiện sắc mặt bạn trai không tốt, sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Văn Tĩnh lại sẽ không. Chỉ thấy cô khẽ cười nói, “Tôi cũng không muốn thức suốt đêm. Ngượng ngùng quá, tôi là người không thể thức đêm. Nếu không, cậu cùng Lộ Dương hai người cùng nhau chơi suốt đêm, hai nữ sinh chúng tớ nghỉ ngơi trước?” Ngữ khí chi tùy ý, giống như hoàn toàn không phát giác không khí trong xe có chút đình trệ.

Nghiêm Chính Hạo sắc mặt hơi đen, nói, “Thôi vậy. Buổi tối kết thúc sớm một chút, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.”

“Được, cũng tốt.” Văn Tĩnh đem đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô vốn định thưởng thức phong cảnh ven đường, lại nhìn thấy hình ảnh sườn mặt của Lộ Dương thông qua kính đối diện. Mấu chốt nhất chính là, khóe môi anh treo lên một nụ cười trào phúng như có như không.

Văn Tĩnh hơi giật mình, chớp chớp mắt chuẩn bị nhìn kỹ lại, lại phát hiện sắc mặt Lộ Dương đã như bình thường. Lúc trước phảng phất giống như cô hoa mắt.

**

Mười phút sau, đã tới biệt thự. Xa xa nhìn lại, biệt thự chiếm địa diện tích rất lướn, rất là khí phái. Ô tô ngừng ở trước biệt thự, hai người nam phát huy tinh thần thân sĩ, chủ động xách rương hành lý của bốn người vào nhà.

Văn Tĩnh xuống xe, mới vừa đeo balo lên, liền thấy Trịnh Hoành Hà chạy chậm lại đây nói, “Vừa rồi cảm ơn cậu. Chính Hạo tương đối sĩ diện, không thích tớ trước mặt người khác cự tuyệt anh ấy. Tinh thần tôi không được tốt, nhất thời quên mất, thiếu chút nữa liền bị oán trách.”

“Anh ta cùng cậu đùa giỡn đi. Trong ban mọi người đều biết, hai người đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt.” Văn Tĩnh cười nói. Tuy rằng xem từ bên ngoài, hai người một chút cũng không giống yêu đương, ngược lại như là cấp trên cấp dưới. Mặc kệ Nghiêm Chính Hạo nói cái gì, Trịnh Hoành Hà đều sẽ làm theo.

Sắc mặt Trịnh Hoành Hà phức tạp, hàm hồ nói, “Chính Hạo anh ấy, tương đối cường thế……”

“Ừ.”

Trịnh Hoành Hà không muốn nói nhiều, vẻ mặt cười xấu xa mà kéo ra đề tài, “Cậu lần này tới…… Là vì Lộ Dương phải không? Tớ nhìn ra được cậu có ý với anh taco cần tớ hỗ trợ tác hợp hai người không?”

“Không ổn lắm đâu?” Văn Tĩnh cười cười, uyển cự.

“Có cái gì không ổn? Mọi người đều là bạn học cùng lớp! Lại nói, vừa rồi cậu còn giúp tớ.” Trịnh Hoành Hà phi thường nhiệt tình. Nhìn qua thì giống như báo đáp ân tình.

Văn Tĩnh vẫn cứ lắc đầu cự tuyệt, “Trước khi yêu Nghiêm Chính Hạo, cậu với Lộ Dương cũng từng yêu nhau? Giờ cậu tới tác hợp, không thích hợp.”

Sét đánh giữa trời quang!

Trịnh Hoành Hà sững sờ ở giữa đường, đầu óc suy nghĩ, Văn Tĩnh làm sao mà biết được?