Chân Thật Điện Ảnh

Chương 1: Thương nghị

Editor: Helen

-------------

Trong văn phòng tổng giám đốc công ty truyền thông phim ảnh Tinh Diệu.

Văn Tĩnh nhấp một ngụm cà phê, có chút kinh ngạc, “Người tôi nhờ tìm đã thấy rồi sao? Nhanh như vậy?”

“Việc cô giao, tôi nào dám không tận tâm?” tổng giám đốc của truyền thông Tinh Diệu—— Tôn Tinh Diệu cười nói, “Vốn dĩ cô chỉ biết năm nay anh ta 26 tuổi, tám năm trước đã từng ở tại khu Thiên Hoa, theo lý thuyết tìm người sẽ không dễ dàng. Nhưng thật sự vừa khéo, người mà cô muốn tìm lại là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Diệu. Lúc trước tôi đã thấy qua ảnh chụp của anh ta, cho nên lập tức liền nhận ra. Đây là tư liệu của anh ta, có gần đây, cũng có ảnh chụp từ 5 năm trước khi anh ta mới vừa tiến vào công ty.” Vừa nghe, cô vừa lấy sấp tài liệu qua.

Văn Tĩnh tiếp nhận tư liệu, lật xem từng tờ một. Trước hết đập vào mắt chính là ảnh chụp ở góc trên bên phải, đúng là bộ dáng trong trí nhớ, đẹp trai như cũ, chỉ là tính trẻ con đã rút đi, so với tám năm trước cả người thoạt nhìn trưởng thành hơn nhiều. Lại thấy, khung tên viết: “Lộ Dương”.

Lộ Dương, Văn Tĩnh nhắc mãi tên này ở trong lòng, ẩn ẩn cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng thấy rất kỳ quái. Tám năm trước vội vàng gặp qua một lần, Lộ Dương cũng không có nói tên. Xem xuống phía dưới, cô mới bừng tỉnh đại ngộ. Cô sở dĩ cảm thấy quen thuộc, là bởi vì Lộ Dương làm diễn viên rất có danh tiếng. Danh mục tác phẩm viết một đống tên phim điện ảnh, trong đó có không ít bộ phim được tôn sùng là tác phẩm phim kinh dị kinh điển. Số liệu bán vé cũng rất tốt, cũng khó trách Tôn Tinh Diệu sẽ nhớ rõ công ty nhà mình có một người như vậy.

“Là anh ta không sai, cảm ơn.” Văn Tĩnh cười nói.

“Khách khí. Có thể giúp đỡ, tôi thực vinh hạnh.” Lời này Tôn Tinh Diệu nói thiệt tình thật long.

Truyền thông Tinh Diệu là lúc cô ta mới sinh ra, mẹ cô ta đã sáng lập ra. Ba năm trước cô ta mới vừa trong 20 tuổi, mẹ cô ta lại bất hạnh bị ung thư qua đời. Ông ngoại thay cô ta tiếp nhận công ty, nhưng ông nội lại kiên trì nói cô ta vẫn còn nhỏ, công ty giao cho người trẻ tuổi không yên tâm, tính toán tìm cô chú giúp đỡ cô ta tiếp quản, chờ sau khi cô 30 tuổi lại đem công ty trả lại cho cô ta.

Tôn Tinh Diệu nghe liền cảm thấy khó chịu. Công ty là do mẹ cô ta bỏ vốn sáng lập, cũng là ở trong tay mẹ cô ta mà phát triển lớn mạnh, cùng thân thích lão già bên kia không có một chút quan hệ. Sau 30 tuổi lại đem công ty tả lại cho cô ta? Nói không chừng năm cô ta29 tuổi, cái gọi là thân thích tới hỗ trợ liền sẽ đem tiền công ty toàn bộ đào rỗng. Nhưng cha cô ta là cái đồ không có tiền đồ, chỉ biết nghe theo lời ông cụ, căn bản không dám phản bác.

Tôn Tinh Diệu kiên quyết cho rằng, truyền thông Tinh Diệu là đồ vật của mẹ cô ta, có thể bị cô ta phá hỏng, nhưng tuyệt không thể bị người khác chiếm làm của riêng. Đáng tiếc, truyền thông Tinh Diệu là công ty niêm yết. Tuy rằng cổ phần của mẹ dựa theo di chúc toàn bộ chuyển cho cô ta, nhưng rốt cuộc chỉ có 30%. Hơn nữa ông ngoại trong tay có 10% cổ phần, tổng cộng chỉ có 40%. Mà người có cổ phần từ 51% trở lên, mới có quyền lên tiếng.

Đang lúc cô ta nôn nóng bất an, cho rằng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông nội thuyết phục cổ động của truyền thông Tinh Diệu bỏ qua mình, Văn Tĩnh ngang trời xuất hiện.

Tôn Tinh Diệu đến nay vẫn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó. Văn Tĩnh cười nói, “nữ tổng giám đốc 20 tuổi? Tôi thấy rất tốt. Đừng khinh thiếu niên nghèo, muốn thành danh lúc còn sớm, sau đố cô ấy liền rời đi.” Sau đó tùy tiện vẫy tay.

Tôn Tinh Diệu lúc ấy cũng không biết Văn Tĩnh là ai, cũng không biết đối phương làm sao lại có mặt trong hội đồng quản trị của truyền thông Tinh Diệu, ý nghĩ duy nhất là, đây là cô gái hơn cô ta vài tuổi đang nói giỡn sao. Cô nói chỉ định ai liền chỉ định người đó? Cô ấy sao không lên trời luôn đi!

Nhưng mà phát triển kế tiếp lại vượt ra ngoài dự kiến của Tôn Tinh Diệu, tổng giám đốc đúng thật là rơi vào tay cô ta. Bởi vì Văn Tĩnh là cổ đông lớn thứ hai của truyền thông Tinh Diệu, trong tay có 25% cổ phần. Bởi vậy, chỉ cần Văn Tĩnh đồng ý quyết sách cô ta, ý kiến của những người khác là gì căn bản không quan trọng.

“Sao cô lại có đến 25% cổ phần vậy?” Thẳng đến hôm nay, Tôn Tinh Diệu mỗi khi nhớ tới chuyện này, vẫn như cũ cảm thấy may mắn không thôi.

Văn Tĩnh không để trong lòng, thuận miệng nói, “Những cổ đông biết tôi không thiếu tiền, cho nên lúc có người muốn rời đi, theo thói quen liền bán cổ phần cho tôi. Tôi chỉ mua không bán, thường xuyên qua lại, cổ phần tự nhiên ngày càng nhiều.”

“Nếu không phải quen nhau 3 năm, tội thật sự sẽ cho rằng cô là phú nhị đại, dựa vào gia đình mà ăn cơm.” Tôn Tinh Diệu cười nói.

“Tôi cũng muốn dựa vào gia đình, chính mình không cần lăn lộn. Nhưng không phải là không dựa được đấy sao?” Văn Tĩnh nói giỡn nói.

“Nghe nói Văn lão gia gần nhất muốn liên hệ với cô?” Tôn Tinh Diệu vẻ mặt cười xấu xa. Cô ta biết, Văn Tĩnh cùng người nhà nháo đến không quá vui sướиɠ.

“Tiểu bối của Văn gia, chỉ có tôi cùng anh họ. Lúc trước lão nhân sợ công ty của gia tộc rơi vào tay tôi, vì thế đề nghị cho tôi một trăm triệu, những thứ khác không được lấy.” Văn Tĩnh thần sắc nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói vẫn có chút tức giận, “Lúc trước nếu không có ba tôi quản lí, công ty Văn gia đã sớm bị bác cả phá hỏng.”

“Cha tôi cẩn trọng cả đời, lăng lẽ đem giá trị một trăm triệu biến thành 2 tỷ. Nhưng ông ấy cùng mẹ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất hạnh mất đi, lão nhân lập tức trở mặt không nhận người, muốn dùng tiền đuổi tôi đi. Năm ấy tôi mới 18 tuổi, mới vừa thành niên.”

“Sau khi đem tiền đưa cho tôi, lão nhân gấp không chờ nổi mà phân rõ giới hạn với tôi. Có đôi khi tôi rất hoài nghi, bố tôi có phải là con ruột hay không.”

“Chịu đưa tiền đã là không tồi.” Tôn Tinh Diệu cảm khái, “Cô nhìn nhà tôi xem, ông nội của tôi hận không thể để tôi tay trắng rời khỏi nhà, đem truyền thông Tinh Diệu tặng không cho ông ta.” truyền thông Tinh Diệu còn không phải sản nghiệp gia tộc đâu.

“Tình huống của hai chúng ta không giống nhau. Bác cả cùng anh họ đều không phải người giỏi quản lí, mà tôi từ nhỏ đã đi theo cha học quản lí. Ông nội vì cái gì chịu dùng tiền tống cổ tôi? Bởi vì thành viên cổ đông của công ty Văn gia đều quen biết tôi, cũng biết năng lực của bác cả với anh họ tới đâu. Nếu tôi tưởng tranh, người ủng hộ sẽ không thiếu, phần thắng là rất lớn.”

“Vậy tại sao cô lại sảng khoái mà tiếp nhận số tiền kia, hơn nữa còn rời đi.” Tôn Tinh Diệu thập phần khó hiểu, “Đảo loạn kế hoạch của ông ta, không phải càng sảng khoái sao?”

Văn Tĩnh lắc đầu, “Dù sao cũng là xí nghiệp gia tộc, trong nhà mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cổ phần công ty. Nếu tôi tranh thắng, lên làm tổng giám đốc, về sau công ty tiền kiếm càng nhiều, người trong nhà cũng càng được lợi. Tôi tội gì mệt nhọc chính mình, tạo phúc cho bọn họ? Chi bằng cầm tiền chạy lấy người, chính mình chậm rãi kiếm, thuận tiện xem bọn họ đem xí nghiệp chơi đến phá sản.”

“Hiện tại không phải là sắp chơi xong rồi sao?” Tôn Tinh Diệu cười vui sướиɠ, “Mới tám năm, giá trị của công ty Văn gia đã từ 2 tỷ trở lại 1 tỷ. Mà ngươi cầm một trăm triệu chuyển làm đầu tư, hiện giờ trở thành nhà đầu tư có tiếng với ánh mắt độc ác, trong tay cổ phần của vài công ty, giá trị áng chừng hơn 3 tỷ. Khó trách Văn lão gia tình nguyện buông tha mặt già, cũng muốn tìm cô trở về.”

“Thời điểm rời đi tôi đã nói rõ, về sau kể cả không có cháo để ăn cũng sẽ không trở về Văn gia xin giúp đỡ. Hiện tại may mắn phát đạt, đương nhiên cũng sẽ không có qun hệ gì với Văn gia.” Văn Tĩnh quơ quơ tư liệu trên tay, quay đầu dò hỏi chính sự, “Tôi mới vừa đọc xong tư liệu, phát hiện hai năm trước Lộ Dương đạt được danh hiệu ảnh đế. Vì sao sau khi nhận được vinh dự này, số liệu phòng vé của anh ta lại liên tục giảm xuống?”

“Tôi thề, Tinh Diệu tuyệt đối không có chèn ép anh ta. Ngược lại, tôi vẫn luôn tranh thủ tài nguyên cho anh ta.” Nói đến điều này, mặt Tôn Tinh Diệu lộ vẻ bất đắc dĩ, “Nhưng tài nguyên dù tốt đến đâu, cũng không chịu nổi anh ta quá hung tàn.”

“Có ý gì?” Văn Tĩnh khó hiểu.

Tôn Tinh Diệu giải thích nói, “Ngươi cũng biết, hiện tại điện ảnh đều là Chân Thật Điện Ảnh. Đầu tiên xây dựng khuôn mẫu, sau đó dùng công cụ truyền sóng điện não là mũ giáp đem ý thức của diễn viên nhập vào khuôn mẫu. Nói cách khác, các diễn viên bị đưa vào ký ức nhân vật trong kịch bản, hoàn toàn quên hiện thực, căn bản không hiểu được chính mình đang diễn kịch, chỉ có thể dựa vào tính cách cùng bản năng hành động.”

“Nhưng năm trước, Lộ Dương đều là diễn vai phụ, nghịch tập vai chính trở thành người chiến thắng nhân sinh, bởi vậy cốt truyện phi thường xuất sắc. Tỷ như bộ phim giúp anh ta thành danh làm 《 người sống sót 》, anh ta lấy thân phận nam bốn diệt trừ mọi người bên ngoài, một mình sinh tồn tới cuối cùng. Trên đường đạo diễn không muốn kết quả như vậy, hy vọng nam chính cùng nữ chính sống đến cuối cùng, vì thế nhúng tay, không ngừng cấp nam chính bàn tay vàng, hy vọng nam chính sống sót. Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể ngăn cản được Lộ Dương thắng lợi!”

“Ở trong đó, Lộ Dương hoàn toàn xứng đáng là vương giả!”

Văn Tĩnh càng thêm nghi hoặc, “Lợi hại như vậy, như thế nào càng diễn càng thảm?”

“Chính là bởi vì quá lợi hại, cho nên sau khi lấy được danh ảnh đế, không còn diễn viên ưu tú nào chịu diễn cùng anh ta nữa……” Tôn Tinh Diệu cũng bất đắc dĩ. Cây rụng tiền không hề kiếm tiền, người buồn phiền nhất thật ra là cô ta.

“Phốc.” Văn Tĩnh không nhịn xuống, cười ra tiếng, “Thật là một lý do kỳ lạ.”

“Không lừa cô, thật sự là như vậy.” Tôn Tinh Diệu vội vàng tiến thêm một bước giải thích, “Lộ Dương lợi hại quá mức, là diễn viên có danh khí, không một ai muốn tự ngược. Hiện tại không giống trước kia, là dựa theo kịch bản diễn kịch, vốn dĩ là vai chính cũng có thể trở thành vai phụ. Hiện giờ sau khi các diễn viên mang lên mũ giáp, đều cho rằng thật sự muốn canh tranh anh chết tôi sống. Bị bức đến tuyệt vọng, bất đắc dĩ dùng ra chiêu thức tổn hại bản thân, tự phá hư hình tượng của bản thân. Nữ minh tinh xinh đẹp nào chính là ví dụ tốt nhất. Diễn phim kinh dị, cho rằng chính mình thật sự sẽ chết. Vì ôm đùi sinh tồn, không chút do dự thoát y, cuối cùng một thoát thành danh.”

“Đương nhiên, cũng có người không tin tà, muốn thắng được Lộ Dương. Còn có người cùng Lộ Dương giao hảo, nguyện ý hợp tác. Nhưng mà mặc kệ là ai, đều không hề trì hoãn đều bị Lộ Dương nghiền áp. Lại sau đó, chỉ cần các diễn viên thấy có Lộ Dương diễn, liền cự tuyệt tiếp nhận kịch bản.”

“Không có diễn viên xuất sắc nào chịu diễn cùng Lộ Dương, tôi đành phải tìm người mới xuất đạo làm vai phụ. Tuy rằng ngược cùi bắp rất sảng khoái, nhưng mà không có trì hoãn liên tục vào phim mới thật ra rất nhàm chán. Cho nên dần dần, chất lượng tác phẩm của anh ta giảm xuống, độ nổi tiếng của anh ta cũng dần dần giảm bớt. Ngay cả người đại diện của Lộ Dương, gần nhất cũng chạy đi mang nghệ sĩ khác, cảm thấy Lộ Dương không còn cơ hội xoay người. Mặt khác, nghệ sĩ khác tuy rằng tạm thời chưa hot, nhưng ít nhất có tương lai.”

“Thật khoa trương.” Văn Tĩnh kinh ngạc, “Tôi cảm thấy vấn đề rất dễ dàng giải quyết nha. Không có bạn diễn cùng, thì chuyển đổi thể loại phim, lựa chọn phim tình yêu là được rồi?”

Tôn Tinh Diệu ha hả cười gượng hai tiếng, “Nửa năm trước có thử qua để Lộ Dương tiếp nhận một bộ phim tình yêu. Nhưng mà trong phim, anh ta nói dối nữ chính, thiết hạ bẫy rập, thành công tiêu diệt nam 2. Nữ một tuy rằng kỳ thật chuyện gì cũng không làm, nhưng bởi vì bị bạn trai lợi dụng, vẫn như cũ cảm thấy tức giận không thôi. Lái xe khi tâm thần không yên xảy ra tai nạn xe cộ, biến thành người thực vật. Nam 2 vào ngục giam, bị giam giữ đến chết. Cuối cùng, chỉ có Lộ Dương may mắn còn tồn tại.”

“Nghe nói sau khi phim điện ảnh kết thúc, các fan khóc lóc chạy ra, nói thẳng đây là một bộ phim giả dạng phim tình yêu.”

“Sau đó tôi cố tình đi qua hỏi Lộ Dương, nh ta nói giả thiết của kịch bản nam 1 nữ 1 là tình lữ cũng vô dụng, anh ta căn bản không có cảm giác với nữ một, thời điểm ở chung ngược lại cảm thấy phiền chán. Cho nên lợi dụng tên tuổi của bạn gái thiết hạ bẫy rập, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý …… Đây cũng là mặt xấu của Chân Thật Điện Ảnh, diễn viên cùng nhân vật tính cách không giống nhau, rất dễ dàng phá tan cốt truyện. Cốt truyện tựa như con ngựa hoang thoát cương, kéo đi là không trở lại.”

“Nhìn mặt người này, thật sự nhìn không ra anh ta lại có thể hung tàn như vậy.” Văn Tĩnh nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó lâm vào trầm tư.

Hơn nửa ngày sau cô hỏi, “Tinh Diệu thiếu người đại diện sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Chú ý 1: Nữ chủ là thanh niên, là nhà đầu tư, kiêm chức người đại diện của Lộ Dương, kiêm chức diễn kịch.

Chú ý 2: 8 năm kiếm 3 tỷ, là hoàn toàn có khả năng. Trên thế giới có nhiều người giỏi năm 2010 từ 600 vạn kiếm được 13.000 triệu, năm 2011 năm dùng 100 triệu kiếm 700 triệu

Chú ý 3: Trước tiên diễn phim điện ảnh khủng bố, về sau chậm rãi chuyển hình