Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 7.2

EDIT + BETA: HẠ

"Buổi sáng tốt lành, Tạ ca." Yến Đăng giơ lên bánh bao và sữa đậu nành, "Ăn sáng chưa, anh có muốn ăn một chút không?"

"Còn chưa ăn." Tạ Từ Thanh nhìn Yến Đăng đang cười tủm tỉm, bộ dáng cũng không giống như đang chê cười hắn, ba bước cũng đi thành hai bước mà đi đến bên cạnh ghế gấp, chờ Yến Đăng đút cho hắn.

Chân Trăn rất ủy khuất, em đã gọi cho anh một bát cháo phi lê cá và sandwich, anh ăn một chút rồi thất thần không ăn, nói nhạt như nước ốc. Hiện tại nhân gia gọi anh đi ăn bánh bao sữa đậu nành, anh lại cao hứng thành như vậy? May mà Phương ca không có ở nơi này, nếu không hắn không mắng em nửa giờ sẽ không bỏ qua.

"Sữa đậu nành ở đây không tệ, mới xay. Bánh bao có nhân cải trắng, đậu hũ, tôm khô và nấm hương dầu cải, anh muốn ăn loại nào, hay mỗi loại một cái?"

"Mỗi loại một cái."

"À, hôm nay em còn cướp mua được một phần đồ chua, đồ chua ở quán này ăn rất ngon, ăn đỡ ngấy, chia cho anh một nửa nhé?"

"Ừm, tôi muốn ăn cà rốt."

"Sữa đậu nành có thêm đường không?"

"Đừng cho nhiều, thêm một chút là được."

Tôn đạo vừa mới giảng giải cho Yến Đăng cách chọn vị trí đứng khi quay phim lúc này cũng đang vuốt cái bụng tròn vo của mình, nhìn hai người kia ngươi tới ta đi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu hát: Mình nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe.

"Tôn đạo buổi sáng tốt lành, Tạ ca buổi sáng tốt lành. A? Vị tiểu soái ca này là ai vậy?" Hàn Khả Nhi xách theo một túi đồ ăn ngọt đi về phía này.

Tôn đạo gạt bỏ giai điệu kỳ quái ra khỏi đầu, vỗ vỗ bả vai Yến Đăng, giới thiệu với Hàn Khả Nhi: "Đây là nam số hai của chúng ta, Yến Đăng. Yến Đăng, đây là Hàn Khả Nhi, nữ chính của phim, chính là cô gái đáng yêu Trịnh Tâm mà cậu thầm mến suốt quá trình quay."

"Chào cô, về sau mong tiểu tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn." Yến Đăng bày ra dáng vẻ của một tân nhân, hơi cúi đầu vái chào.

Hàn Khả Nhi tỏ ra rất cao hứng, đưa cho Yến Đăng một hộp sữa chua, "Ôi, được một tiểu soái ca đẹp như vậy yêu thầm, cho dù chỉ là đóng phim tôi cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi. Tôn đạo, một tiểu soái ca khiến người ta thích như vậy anh tìm được ở đâu thế?"

Trên thực tế Hàn Khả Nhi đang rất không hài lòng, khi nàng nghe nói nam số hai bỏ diễn, nàng định hôm nay sẽ nói với Tôn đạo, hỏi xem có thể để bạn trai nàng mới kết giao đảm nhận vai này không, người bạn trai này của nàng rất biết cách dỗ dành khiến nàng vui vẻ, cho nên nàng muốn hỗ trợ hắn lấy vai diễn này, coi như cho chút ngon ngọt.

Kết quả mới qua một đêm, Tôn Huy đã tìm được người mới, người đều đã vào đoàn, tính toán của nàng ta cũng chỉ có thể ngâm nước nóng.

"Ha ha ha, có lẽ là do tôi may mắn, lúc trước có thể ở công viên trò chơi nhặt được Tạ Từ Thanh, hiện tại, tôi lại nhặt được Yến Đăng ở trong trường học, đều là ở thời điểm tôi cần thiết nhất mà nhặt được! Đúng là ông trời thương kẻ ngốc, lời này quả thực không sai!" Tôn đạo đắc ý dạt dào, vừa rồi hắn đã cho Yến Đăng thử kính, hiệu quả so với tưởng tượng tốt hơn rất nhiều.

"Ồ, Yến Đăng còn là học sinh cấp ba?" Hàn Khả Nhi càng không thoải mái, nhớ trước đó vì muốn xuất đạo, nàng ta đã phải đi khắp nơi phỏng vấn, sau đó ở công ty quản lý làm thực tập sinh suốt hai năm, lăn lộn tới lăn lộn đi, nàng ta mới gặp được một đạo diễn chương trình tuyển tú đang hot, sau đó mới bắt đầu nổi tiếng. Nhưng còn người này thì sao? Vẫn còn đang học cấp ba đã có thể bị Tôn đạo nhìn trúng.

Mặc kệ bộ phim này có thành công hay không, bất kể Tôn đạo mấy năm nay giống như bị trúng tà mà xuống dốc, nhưng chỉ cần được một đạo diễn chọn đi đóng phim cũng xem như là có vận khí lớn, chỉ việc này thôi cũng đủ khiến Hàn Khả Nhi ghen tị thật lâu.

Bất quá tốt xấu gì nàng ta cũng đã lăn lộn giới giải trí mấy năm, chỉ số thông minh và EQ vẫn còn tại tuyến, Hàn Khả Nhi đương nhiên sẽ không để lộ bất mãn ra ngoài, cũng sẽ không ném mặt mũi đi khi dễ một tân nhân. Hơn nữa nàng ta cũng không mù, người mới này còn đang thân thiết dùng bữa với Tạ Từ Thanh, có thể có quan hệ tốt với Tạ Từ Thanh như vậy. nàngta nào dám gây sự?

"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, về sau nếu có chỗ nào không hiểu, tiểu tỷ tỷ nhất định phải thông cảm cho tôi nha."

"Không thành vấn đề, đừng nói nữa, cậu nhanh ăn đi. Tôn đạo, tôi đi hóa trang trước nhé."

"Đi đi, Đăng à, cậu ăn nhanh lên chút, tôi muốn bàn cảnh tiếp theo với cậu."

"Lau đi, ăn từ từ thôi, đừng nóng vội." Tạ Từ Thanh lấy một tờ giấy đưa qua, nhìn Yến Đăng đang một tay cầm sữa đậu nành một tay cầm bánh bao, hắn dứt khoát giúp cậu lau dầu mỡ trên miệng.

"Tôi đói quá, tôi hiện tại đang tuổi ăn tuổi lớn, một cái bánh bao nhỏ bằng nắm tay như vậy tôi có thể ăn một lúc sáu cái, uống thêm sữa đậu nành nữa thì cũng chỉ no tám phần thôi." Yến Đăng cũng không thấy ngại, còn hơi hơi ngẩng đầu, ý bảo Tạ Từ Thanh giúp mình lau cả cằm, chỗ đó cũng có nước sốt bánh bao chảy xuống.

Một giai điệu quen thuộc lại vang lên trong đầu Tôn Huy.

Yên lặng thở dài, Tôn Huy giơ tay vẫy vẫy với Tạ Từ Thanh, ý bảo hắn đừng ngắt lời, “Tiểu Tạ cũng nghe luôn đi, hôm nay cậu và Yến Đăng sẽ có ba cảnh phối diễn.”

Phối diễn?

Nói đến đóng phim, Tạ Từ Thanh lập tức nghiêm túc lại, hơn nữa đây còn là cảnh phối diễn đầu tiên của hắn với Yến Đăng, hắn phải tập trung thêm 100%.

“Vâng, Tôn ca, anh nói đi.”

“Là như thế này, cậu và Yến Đăng cũng mới quen, cho nên hôm nay chúng ta sẽ quay cảnh lần đầu tiên gặp nhau của Thẩm Gia Thụ và Tất Thanh. Trong cảnh diễn này, Yến Đăng phải chú ý đến …”

Tôn đạo hiện tại nghèo đến mức không có nổi một trợ lý đạo diễn, cho nên hắn chỉ có thể kiêm chức thêm vai trò này, giảng giải về cảnh phim tiếp theo cho hai diễn viên.